Trong
cuộc đời mỗi con người ai cũng có những kỷ niệm đáng nhớ không thể nào
quên. Quãng đời học sinh của bạn và tôi cũng vậy, một khi đã trải qua
thì không khỏi ghi lại trong lòng những dấu ấn sâu sắc. Nhưng đấy không
nhất thiết phải là kỷ niệm ngập tràn niềm vui và tiếng cười. Đôi khi đó
lại là một câu chuyện buồn cứ khiến lòng ta phải ray rứt mãi như câu
chuyện tôi sắp kể cho các bạn sau đây.
Giờ
ra chơi hôm ấy, tôi được phân công trực nhật cùng Liên. Tôi bảo Liên cứ
xuống căn tin ăn sáng, để một mình tôi trực được rồi. Hình như Liên chỉ
chờ có thế, cô bạn gật đầu rối rít rồi phóng như bay xuống sân. Trong
lớp giờ chỉ còn lại mình tôi. Tôi câm giẻ định lau bảng nhưng tâm trạng
lo âu, thấp thỏm đã kéo tôi ngồi xuống ghế giáo viên. Chuyện là tiết đầu
tiên hôm nay tôi đã nghịch ngợm trong lớp, không chịu nghe cô Toán
giảng bài. Điều đó khiến cô Toán khó chịu lắm, bèn phạt tôi đứng suốt cả
hai tiết và ghi hẳn tên tôi vào sổ đầu bài, đề nghị mời phụ huynh.

Tôi
run run giở cuốn sổ đầu bài đặt ngay trên bàn giáo viên. Đây, giấy
trắng mực đen đây, bằng chứng tội lỗi của tôi đây! Thế nào cô chủ nhiệm
cũng mời gặp mẹ tôi cho xem. Có lần đạt điểm kém, tôi phải đối diện với
khuôn mặt buồn rười rượi của mẹ. Mẹ tôi luôn phải làm việc vất vả để
kiếm từng đồng lương ít ỏi nuôi tôi ăn học. Nếu mẹ biết tin này sẽ thất
vọng về tôi biết nhường nào. Ôi, tôi thật là một đứa con bất hiếu.
Chợt,
trong đầu tôi lóe lên một ý nghĩ. Tôi đã tìm ra cách giải quyết vấn đề
rồi. Chỉ cần cô chủ nhiệm không đọc được lời phê này thì sẽ không có
chuyện gì xảy ra nữa. Nghĩ được là làm ngay, tôi liền dùng bút xóa xóa
đi dòng chữ của cô Toán trong sổ đầu bài. Thận trọng, tôi đặt sổ đầu bài
vào vị trí cũ rồi thở phào nhẹ nhõm vì đã trút được nỗi muộn phiền
trong lòng. Reeng… reeng… Tiếng chuông báo hiệu hết giờ ra chơi. Tôi xóa
vội bảng, quơ vài nhát chổi rồi vào học như bình thường.
Mọi
việc vẫn diễn ra bình thường cho đến cuối tuần ấy. Giờ sinh hoạt, cô
chủ nhiệm xem xét sổ đầu bài. Cô đưa mắt nhìn thật kỹ vào trang giấy,
đôi mày cô nhíu lại, rồi bất chợt cô ngước lên, nhìn quanh lớp. Tôi
hoảng hốt, bối rối, không dám đối diện với ánh mắt của cô. Hai bàn tay
tôi xiết chặt vào nhau, tim tôi đập thình thịch. Hình như cô đã quan sát
được thái độ của tôi. Thôi rồi, tôi biết mình sắp bị cô mắng vì tội tày
đình này. Thật xấu hổ quá! Trong đầu tôi lúc ấy có biết bao nhiêu nỗi
lo sợ, sợ bị hạ hạnh kiểm, sợ mẹ buồn, sợ bạn bè chê cười, … Nhưng sao
đến cuối giờ cô chẳng hề đả động gì đến chuyện sổ đầu bài. Lạ thật!
Trong tôi đặt ra hàng trăm câu hỏi tại sao và tại sao. Dù vẫn cảm thấy
bất an nhưng lòng tôi đã nhẹ nhõm hơn. Và tôi mong rằng sai lầm ấy của
mình sẽ được chôn giấu mãi mãi dưới lớp bụi thời gian.
Khoảng
hai tuần sau đó, vào ngày Giáng sinh, chẳng hiểu vì sao cô chủ nhiệm
dành tặng riêng tôi một tấm thiệp vào cuối giờ. Tôi cảm ơn cô rồi vội
chạy về nhà, vui mừng mở tấm thiệp ra đọc. Những dòng chữ tròn trịa của
tôi khiến cô ngỡ ngàng, sững sờ.
“Giáng
sinh năm nay, cô chúc em ngày càng học giỏi và ngoan ngoãn. Cô mong em
sẽ là một cô bé can đảm hơn để đối mặt với hiện thực, để tìm được cách
giải quyết đúng đắn nhất cho mọi khó khăn trong cuộc sống. Trong đời
người ai cũng phải phạm sai lầm. Nhưng điều quan trọng là ta rút ra được
kinh nghiệm để sống tốt hơn, chứ không phải là che giấu sai lầm đó đến
suốt đời. Hãy dũng cảm lên, em nhé!”
Tôi
sững người, chẳng nói được nên lời. Vậy là cô đã biết hết mọi chuyện
rồi ư. Da mặt tôi tê rân rân và nóng dần lên vì xấu hổ với cô và với
chính bản thân mình. Cảm ơn cô vì đã bao dung, cảm ơn cô vì đã cho tôi
những lời khuyên đầy ý nghĩa ấy.
Người thầy trong trái tim em
Trong
mỗi đời người, luôn tồn tại những kí ức, có những kí ức vui ta muốn nhớ
mãi nhưng cũng có những kí ức buồn ta muốn quên đi. Đối với tôi, kí ức
khiến tôi muốn nhớ mãi là thời học trò trong những năm cấp hai của tôi.
Mỗi năm học trôi qua, tôi đều có thêm người thầy, người cô để ghi nhớ
trong trái tim mình và năm nay cũng vậy. Chỉ trong khoảnh khắc vài
tháng, cô giáo dạy văn của tôi đã để lại trong tôi những ấn tượng sâu
sắc.
Ắt
hẳn các bạn ngồi đây cảm thấy lời của tôi là nghịch lí. Tôi đang học
lớp chín thì đáng lí ra tôi phải viết về những thầy cô trong các năm học
trước của mình, nhưng tôi lại viết về người cô đang dạy tôi trong năm
học này? Có thể đối với những bạn khác, cô chỉ mới đứng lớp trong hai
tháng. Nhưng với tôi, cô đã gắn bó hơn sáu tháng rồi.
Cô
đã dạy văn tôi trong suốt ba tháng hè. Và đó cũng là khoảng thời gian
tuyệt vời nhất đối với tôi. Cô là một người rất tận tụy, giảng giải chu
đáo cho học sinh. Khi cô giảng bài, giọng nói ấm áp, truyền cảm của cô
đã thu hút chúng tôi vào bài học. Cô giảng giải, phân tích từng chi tiết
nhỏ nhất của bài học, cho học sinh cảm nhận ý nghĩa của từng chi tiết
đó rồi phát triển thành những lời văn sâu sắc, đầy ý nghĩa. Nhờ những
bài giảng của cô mà chúng tôi thêm yêu nàng Kiều mười lăm năm lưu lạc,
thêm yêu Vũ Nương – người con gái tư dung tốt đẹp. Những bài mà trước
đây đọc không hiểu, giờ đây chúng tôi thấy nó mới hay, mới sâu sắc làm
sao! Người ta thường nói tiết Văn là tiết ru ngủ nhưng điều kì lạ là khi
cô giảng chúng tôi càng cảm thấy thú vị hơn, ý nghĩa hơn. Chắc có lẽ
chính nhờ vậy mà cô luôn được học sinh chúng tôi yêu mến.
Khi
vào năm học, tôi vui sướng biết bao khi được cô làm chủ nhiệm. Trong
vai trò chủ nhiệm, cô trông nghiêm túc hơn hồi hè. Khi lớp hạng cao, cô
khuyến khích, khen thưởng, mỗi lần lớp hạng thấp, cô nhắc nhở, động viên
lớp cố gắng hơn. Mẹ tôi cũng là một giáo viên chủ nhiệm nên tôi có thể
hiểu được sự vất vả, nặng nề thế nào khi đảm nhận chủ nhiệm một lớp cuối
cấp. Càng hiểu nỗi vất vả của cô bao nhiêu, tôi càng quyết tâm phải
giúp lớp lấy được hạng cao bấy nhiêu. Có thể đối với các lớp khác, tiết
chủ nhiệm luôn là tiết nặng nề nhất, bởi tiết đó luôn khiến các bạn khác
lo sợ vì bị mắng. Nhưng với lớp tôi, giờ chủ nhiệm lại được nghe những
câu chuyện hay, ý nghĩa trong cuộc sống. Tôi yêu những câu chuyện đó vì
nó luôn giúp chúng tôi rút ra được những bài học quý giá cho riêng mình.
Tôi đã từng đạt giải ba trong kì thi học sinh giỏi lớp tám. Có lẽ vì
vậy mà cô kì vọng vào tôi trong kì thi năm nay. Tôi tự hứa mình phải cố
gắng hơn, mình phải đậu để không khiến cô thất vọng. Nhưng tôi đã thất
bại. Những tưởng cô sẽ la mắng tôi, trách móc tôi, nhưng không. Tôi vẫn
nhớ mãi câu nói của cô khuyến khích các bạn trong lớp: “ Cho dù các con
thi không đậu cũng đừng buồn, vì các con còn nhiều cơ hội khác để bắt
lấy.” Nhưng thật sự cô càng khuyến khích thì tôi lại càng thấy lòng ray
rứt hơn. Tôi đã tự hỏi với lòng mình tôi đã cố gắng hết sức chưa, tôi đã
tập trung vào môn văn chưa? Mặc dù vậy, cô vẫn không hề la rầy, trách
cứ tôi một lời nào mà vẫn dịu dàng động viên, an ủi tôi. Chính điều đó
sẽ là động lực cho tôi bước tiếp và cố gắng, nỗ lực hơn nữa trên con
đường học vấn của mình.
Lớp
chúng tôi có một bạn tuy hoàn cảnh gia đình khó khăn nhưng học rất
giỏi. Cả nhóm chúng tôi tổ chức sinh nhật cho bạn đó nhưng trong lớp lại
có bạn nói: “ Tại sao chỉ có sinh nhật bạn đó là tổ chức còn sinh nhật
tụi mình thì không tổ chức?” Nghe thấy câu nói đó, cô đã nói: “ Gia cảnh
bạn khó khăn, có lẽ mấy năm nay cũng chưa có được một ngày sinh nhật
cho mình, tuy ở đây chỉ là một chút gì đó nhỏ thôi nhưng ít nhất cũng
khiến bạn cảm thấy vui…” Nói đến đây, cô đã khóc. Nhìn giọt nước mắt của
cô rơi xuống mà lòng chúng tôi chạnh lại. Chỉ là một khoảnh khắc ngắn
ngủi, chỉ từ lời nói của cô thôi mà đã khiến chúng tôi hiểu được thế nào
là sự sẻ chia, thế nào là ấm áp tình bạn. Giọt nước mắt ấy đã khiến
chúng tôi phải nhìn lại mình. Chúng tôi được sống trong hoàn cảnh đầy
đủ, may mắn hơn thì tại sao lại không chia sẻ sự may mắn đó cho người
bạn của mình để họ cảm thấy lòng ấm áp hơn? Khi nhìn những giọt nước mắt
ấy, tôi chợt nhận ra cô không chỉ là một giáo viên tận tụy mà còn là
một người đồng cảm với học sinh, luôn cố gắng thấu hiểu học sinh của
mình.
Văn
của tôi không bóng bẩy, trau chuốt, cũng không đặc sắc như những bài
văn mà các bạn đã đọc. Khi tôi viết những dòng cảm nhận này, tôi chẳng
nghĩ rằng mình sẽ được giải. Tôi chỉ viết bằng tấm lòng yêu thương, kính
trọng cô từ sâu thẳm trong con tim mình. Tôi không nêu tên cô ra vì tôi
nghĩ các bạn cũng có thầy giáo, cô giáo dạy văn như tôi và tôi cho rằng
cô cũng không thích như vậy.
Sáu
tháng, chưa đầy một năm nhưng cô đã để lại trong tôi một ấn tượng sâu
sắc. Cô như là nguồn cảm hứng cho những bài văn của tôi và nếu mái
trường là ngôi nhà thứ hai thì cô chính là người mẹ thứ hai của tôi. Cô
ơi, con cảm ơn cô vì những gì cô đã dành cho con, con sẽ cố gắng để
thành công và “gặt được nhiều lúa vàng” trong cuộc sống.