Đã
10 năm rồi em không gặp lại Thầy, cũng chừng ấy thời gian em vẫn hằng
mơ một ngày em được trở lại thời thơ bé với bao kỷ niệm lưu luyến với
thầy cô và bè bạn. Chiều nay em đi qua khúc sông gặp bạt ngàn hoa lau
trắng, những bông lau trắng bời bời như nỗi nhớ của em về Thầy...
Bài học đầu tiên em học ở Thầy là bài giảng về lịch sử về Đinh Tiên
Hoàng - vị vua tài giỏi đã dẹp loạn 12 sứ quân, đặt nền móng xây dựng
độc lập tự chủ của đất nước.
Thầy đã kể rất sinh động việc thời nhỏ, Đinh Bộ Lĩnh cùng các bạn
chăn trâu lấy bông lau làm cờ bày trận đánh nhau với trẻ con thôn khác,
đánh đâu thắng đó, tất cả đều hàng phục tôn làm "chủ tướng", chéo tay
làm kiệu khiêng và cầm hoa lau đi hai bên để rước như vua.
Hình ảnh những cành lau trắng đã được Thầy minh họa rất xúc động và
trở thành dấu ấn không bao giờ phai nhạt trong em và nhiều lứa học trò
chúng em ngày ấy. Thầy đã giảng cho chúng em biết bao bài học về lịch
sử, về tình yêu đất nước và tinh thần kiên cường bất khuất của dân
tộc... nhưng có một điều, Thầy chưa bao giờ kể về mình, về cuộc đời quân
ngũ của Thầy. Thầy là thương binh, Thầy trở về từ chiến trường và đã để
lại nơi ấy một cánh tay. Em nhớ những dòng chữ bằng phấn trắng Thầy
viết lên bảng bằng tay trái xiên xiên, chợt thấy cay cay sống mũi...
Hồi đó, món quà mà em và các bạn trong nhóm học sinh giỏi Văn đã
tặng Thầy nhân ngày 20-11 là một bó hoa lau trắng. Thầy đã xúc động đến
lặng người. Thầy cẩn thận cắm "bó hoa đặc biệt" ấy của chúng em vào một
bình hoa được làm bằng gốc tre ngà ở phòng làm việc của Thầy. Rồi Thầy
quay lại nói với chúng em giọng xúc động: hoa lau trắng nhắc Thầy nhớ
mẹ, nhớ những người đồng đội cũ. Thầy kể, chữ đầu tiên hồi đó Thầy học
là chữ 0.
Để thầy dễ nhớ, mẹ Thầy nói nếu khi con nhìn thấy nắng xuyên qua
mái nhà của mình, thấy những chấm tròn, đó là chữ 0. Nhà Thầy hồi đó lợp
bằng tranh mây. Những gánh tranh mây mà cha Thầy đã lặn lội mang về từ
trong rừng sâu, kiên nhẫn gánh đến mấy tháng trời mới đủ làm mái nhà.
Người thầy đầu tiên trong cuộc đời Thầy chính là mẹ Thầy. Những con số
đầu tiên Thầy biết cũng từ mẹ. Học đếm từ số 1 đến số 10, rồi cả phép
cộng, trừ, nhân, chia cũng bằng những củ khoai, những phần quà của mẹ
mỗi buổi chợ chiều cho chị và mấy đứa em.
Bài học làm người mẹ cũng dạy Thầy bằng những câu ca dao "Lá lành
đùm lá rách", "Ăn xem nồi ngồi xem hướng", "Học ăn học nói học gói học
mở",... Chỉ đơn giản là những lời dạy thường ngày, không có cuốn giáo án
nào ngoài cuốn giáo án trái tim, tấm lòng yêu thương con hết mực... Câu
chuyện kể của Thầy cũng là một bài học Thầy muốn dạy lại cho em, về
tình yêu và lòng nhân ái. Có lẽ em nhớ và kính trọng Thầy hơn bởi những
điều thật giản dị như thế.