“Thưa
thầy con đã thuộc bài học sáng nay trên bục giảng có bụi phấn rơi rơi
trên tóc thầy”.Thầy đang đứng đó truyền đạt bao kiến thức cho đàn em bé
nhỏ. Thầy vẫn đứng ở đó, đứng suốt mấy mươi năm làm tóc thầy lốm đốm bạc
vì bụi phấn.
Ai
là người dạy chúng ta tập đọc, tập viết? Ai là người mang lại kiến thức
cho chúng ta? Ai là người dạy chúng ta những điều hay, lẽ phải? Ai là
nguồn động lực giúp tôi trưởng thành? Ai đã vực tôi đứng dậy khi tôi vấp
ngã? Ai đã làm tất cả vì học sinh thân yêu bất chấp những hôm trái gió
trở trời vẫn lặng lẽ đến trường? Ai?
“Thầy
giáo”, hai từ thiêng liêng ấy lúc nào cũng ngân vang lên trong suy nghĩ
tôi. Đối với tôi thầy là một người cha có lòng vị tha và lòng yêu
thương tha thiết. Lúc nhỏ, tôi thường hay hỏi mẹ: “ Mẹ ơi, tại sao con
lại phải gọi thầy là “thầy giáo” vậy mẹ?” Thật là một câu hỏi ngây thơ
và ngờ nghệch. Nhưng đó là những tình cảm đầu tiên, những cảm nhận mơ
màng về “thầy giáo” của đứa trẻ thơ khi chập chững vào lớp một. Hình ảnh
người thầy cầm tay viết chữ quả là một kí ức sâu sắc đối với trẻ thơ.
Lúc đó tôi chưa cảm nhận được sự yêu thương của thầy vì trẻ con thì luôn
ngây thơ và không có những suy nghĩ sâu xa.
Tôi
ngày một lớn khôn và học rất nhiều thầy giáo khác nhau. Nhưng tôi cảm
giác các thầy có một nét chung riêng biệt mà chỉ ai là thầy giáo mới có.
Đó chính là lòng yêu thương vô bờ bến của Thầy dành cho học trò. Lũ học
trò chúng tôi cứ hay làm cho Thầy giận, Thầy buồn vì những trò phá lại
nghịch ngợm, ngang bướng. Nhưng chỉ cần chúng tôi biết lỗi thì Thầy bỏ
qua tất cả. Thầy dạy bao điều bổ ích. Thầy là người cha thứ hai của tôi.
Thầy dạy tôi kiến thức, truyền đạt bao bài học hay.” Người Thầy vẫn
lặng lẽ đi về sớm trưa. Dòng đời từng ngày qua êm đềm trôi mãi. Người
Thầy vẫn lặng lẽ đi về dưới mưa, ngày ngày giọt mồ hôi rơi đầy trang
giấy.” Mặc cho người ta ngập chìm trong những lo toan, tính toán chuyện
cơm áo lợi danh, chuyện bán mua cả tình cảm, cả trí tuệ. “Thầy vẫn đứng
bên bờ ước mơ. Dù năm tháng sông dài gió mưa còn ai nhớ ai quên con đò
xưa… Dù năm tháng vô tình trôi mãi, tóc xanh bây giờ đã phai, Thầy vẫn
đứng bên sân trường năm ấy, dõi theo bước em trong cuộc đời, vẫn những
khi trời mưa rơi, vẫn chiếc áo xưa sờn vai, thầy vẫn đi buồn vui lặng
lẽ. Dù năm tháng vô tình trôi mãi mãi, có hay bao mùa lá rơi, Thầy đến
như muôn ngàn tia nắng, sáng soi bước em trong cuộc đời. dẫu đếm hết sao
trời đêm nay, dẫu đếm hết lá mùa thu rơi, nhưng ngàn năm làm sao em đếm
hết công ơn người Thầy.”
Người
Thầy với những ước mơ, những yêu nghề cháy bỏng luôn thực hiện thiên
trách của mình là dạy dỗ học sinh nên người. thầy như ngọn hải đăng soi
sáng bước chúng em đi. Thầy lại là ngọn lửa ấm áp, dìu dắt chúng em
trước những vấp ngã của cuộc đời. Thầy cho em niềm tin, niềm hi vọng.
Thầy dạy em học tập, biết yêu quê hương đất nước. Thầy là nguồn động
viên tinh thần của chúng em. Ngay cả vua cũng cần có thầy. Đời đời hình
ảnh người thầy vẫn đẹp mãi trong nhân loại.
“Kính
Thầy mới được làm Thầy”. Bổn phận tối thiểu của học sinh là phải yêu
quí và kính trọng Thầy. Người Thấy luôn xứng đáng để mọi người và toàn
xã hội tôn vinh, phải nhắc đến. mỗi chúng ta sẽ luôn tự hào vì trong
cuộc đời có thầy.
Ngày
hai mươi tháng mười một sắp đến, các bạn làm gì để tỏ lòng biết ơn đến
thầy. Chắc hẳn người Thầy sẽ không cần những món quà quí giá, đắc tiền.
Hay những món đồ mua vội vã trong các cửa tiệm. Hãy nhớ rằng điều mà
Thầy mong muốn lớn nhất đó là nhìn thấy học sinh của mình chăm ngoan,
học giỏi. Bạn hãy cố gắng, nỗ lực thật nhiều trong học tập, chăm chú học
hành hơn. Và điều đó là phần quà quí báu nhất mà các bạn tặng cho Thầy.
Chúng ta hãy dâng lên Thầy những bông hoa điểm mười tươi thắm nhất. Và
nguyện sẽ luôn học hành chăm chỉ, mãi mãi là trò ngoan của Thầy.