Trong
mỗi đời người, luôn tồn tại những kí ức, có những kí ức vui ta muốn nhớ
mãi nhưng cũng có những kí ức buồn ta muốn quên đi. Đối với tôi, kí ức
khiến tôi muốn nhớ mãi là thời học trò trong những năm cấp hai của tôi.
Mỗi năm học trôi qua, tôi đều có thêm người thầy, người cô để ghi nhớ
trong trái tim mình và năm nay cũng vậy. Chỉ trong khoảnh khắc vài
tháng, cô giáo dạy văn của tôi đã để lại trong tôi những ấn tượng sâu
sắc.
Ắt hẳn các bạn ngồi đây cảm thấy lời của tôi là nghịch lí. Tôi
đang học lớp chín thì đáng lí ra tôi phải viết về những thầy cô trong
các năm học trước của mình, nhưng tôi lại viết về người cô đang dạy tôi
trong năm học này? Có thể đối với những bạn khác, cô chỉ mới đứng lớp
trong hai tháng. Nhưng với tôi, cô đã gắn bó hơn sáu tháng rồi.
Cô đã dạy văn tôi trong suốt ba tháng hè. Và đó cũng là khoảng
thời gian tuyệt vời nhất đối với tôi. Cô là một người rất tận tụy, giảng
giải chu đáo cho học sinh. Khi cô giảng bài, giọng nói ấm áp, truyền
cảm của cô đã thu hút chúng tôi vào bài học. Cô giảng giải, phân tích
từng chi tiết nhỏ nhất của bài học, cho học sinh cảm nhận ý nghĩa của
từng chi tiết đó rồi phát triển thành những lời văn sâu sắc, đầy ý
nghĩa. Nhờ những bài giảng của cô mà chúng tôi thêm yêu nàng Kiều mười
lăm năm lưu lạc, thêm yêu Vũ Nương – người con gái tư dung tốt đẹp.
Những bài mà trước đây đọc không hiểu, giờ đây chúng tôi thấy nó mới
hay, mới sâu sắc làm sao! Người ta thường nói tiết Văn là tiết ru ngủ
nhưng điều kì lạ là khi cô giảng chúng tôi càng cảm thấy thú vị hơn, ý
nghĩa hơn. Chắc có lẽ chính nhờ vậy mà cô luôn được học sinh chúng tôi
yêu mến.
Khi vào năm học, tôi vui sướng biết bao khi được cô làm chủ
nhiệm. Trong vai trò chủ nhiệm, cô trông nghiêm túc hơn hồi hè. Khi lớp
hạng cao, cô khuyến khích, khen thưởng, mỗi lần lớp hạng thấp, cô nhắc
nhở, động viên lớp cố gắng hơn. Mẹ tôi cũng là một giáo viên chủ nhiệm
nên tôi có thể hiểu được sự vất vả, nặng nề thế nào khi đảm nhận chủ
nhiệm một lớp cuối cấp. Càng hiểu nỗi vất vả của cô bao nhiêu, tôi càng
quyết tâm phải giúp lớp lấy được hạng cao bấy nhiêu. Có thể đối với các
lớp khác, tiết chủ nhiệm luôn là tiết nặng nề nhất, bởi tiết đó luôn
khiến các bạn khác lo sợ vì bị mắng. Nhưng với lớp tôi, giờ chủ nhiệm
lại được nghe những câu chuyện hay, ý nghĩa trong cuộc sống. Tôi yêu
những câu chuyện đó vì nó luôn giúp chúng tôi rút ra được những bài học
quý giá cho riêng mình. Tôi đã từng đạt giải ba trong kì thi học sinh
giỏi lớp tám. Có lẽ vì vậy mà cô kì vọng vào tôi trong kì thi năm nay.
Tôi tự hứa mình phải cố gắng hơn, mình phải đậu để không khiến cô thất
vọng. Nhưng tôi đã thất bại. Những tưởng cô sẽ la mắng tôi, trách móc
tôi, nhưng không. Tôi vẫn nhớ mãi câu nói của cô khuyến khích các bạn
trong lớp: “ Cho dù các con thi không đậu cũng đừng buồn, vì các con còn
nhiều cơ hội khác để bắt lấy.” Nhưng thật sự cô càng khuyến khích thì
tôi lại càng thấy lòng ray rứt hơn. Tôi đã tự hỏi với lòng mình tôi đã
cố gắng hết sức chưa, tôi đã tập trung vào môn văn chưa? Mặc dù vậy, cô
vẫn không hề la rầy, trách cứ tôi một lời nào mà vẫn dịu dàng động viên,
an ủi tôi. Chính điều đó sẽ là động lực cho tôi bước tiếp và cố gắng,
nỗ lực hơn nữa trên con đường học vấn của mình.
Lớp chúng tôi có một bạn tuy hoàn cảnh gia đình khó khăn nhưng
học rất giỏi. Cả nhóm chúng tôi tổ chức sinh nhật cho bạn đó nhưng trong
lớp lại có bạn nói: “ Tại sao chỉ có sinh nhật bạn đó là tổ chức còn
sinh nhật tụi mình thì không tổ chức?” Nghe thấy câu nói đó, cô đã nói: “
Gia cảnh bạn khó khăn, có lẽ mấy năm nay cũng chưa có được một ngày
sinh nhật cho mình, tuy ở đây chỉ là một chút gì đó nhỏ thôi nhưng ít
nhất cũng khiến bạn cảm thấy vui…” Nói đến đây, cô đã khóc. Nhìn giọt
nước mắt của cô rơi xuống mà lòng chúng tôi chạnh lại. Chỉ là một khoảnh
khắc ngắn ngủi, chỉ từ lời nói của cô thôi mà đã khiến chúng tôi hiểu
được thế nào là sự sẻ chia, thế nào là ấm áp tình bạn. Giọt nước mắt ấy
đã khiến chúng tôi phải nhìn lại mình. Chúng tôi được sống trong hoàn
cảnh đầy đủ, may mắn hơn thì tại sao lại không chia sẻ sự may mắn đó cho
người bạn của mình để họ cảm thấy lòng ấm áp hơn? Khi nhìn những giọt
nước mắt ấy, tôi chợt nhận ra cô không chỉ là một giáo viên tận tụy mà
còn là một người đồng cảm với học sinh, luôn cố gắng thấu hiểu học sinh
của mình.
Văn của tôi không bóng bẩy, trau chuốt, cũng không đặc sắc như
những bài văn mà các bạn đã đọc. Khi tôi viết những dòng cảm nhận này,
tôi chẳng nghĩ rằng mình sẽ được giải. Tôi chỉ viết bằng tấm lòng yêu
thương, kính trọng cô từ sâu thẳm trong con tim mình. Tôi không nêu tên
cô ra vì tôi nghĩ các bạn cũng có thầy giáo, cô giáo dạy văn như tôi và
tôi cho rằng cô cũng không thích như vậy.
Sáu
tháng, chưa đầy một năm nhưng cô đã để lại trong tôi một ấn tượng sâu
sắc. Cô như là nguồn cảm hứng cho những bài văn của tôi và nếu mái
trường là ngôi nhà thứ hai thì cô chính là người mẹ thứ hai của tôi. Cô
ơi, con cảm ơn cô vì những gì cô đã dành cho con, con sẽ cố gắng để
thành công và “gặt được nhiều lúa vàng” trong cuộc sống.
Tác giả: Sưu tầm