-
Một lần nhớ mãi
Đầu
năm 1967 Bác về Thái Bình. Ô tô đưa Bác đến bến Triều Dương thì phải
sang phà. Mấy đồng chính uỷ đến đón, một cán bộ định giới thiệu với Bác.
Bác nói:
- Thôi, thôi đi về cho sớm.
Canô
mắc cạn loay hoay mãi vẫn chưa cập được bến. Trời chiều, không thể để
Bác chờ lâu nên đành phải đưa thuyền nan ra đón Bác vào bờ. Bác trèo lên
đê, hỏi cô Định thường vụ tỉnh uỷ:
- Có còn lối nào đi lý thú hơn nữa không?
Cô Định thành thật thưa:
- Bác phải đi xe, chứ về chúng cháu còn xa lắm.
Anh cán bộ đi theo Bác cười:
- Bác phê bình khéo đấy! Rồi nói khẽ “tưởng bở”.
Về xã Tân Hoà, cán bộ địa phương mời Bác ngồi ghế giữa ưu tiên. Bàn kê thì chật, Bác lựa mãi mới đứng lên được.
Bác mở đầu như một vế đối:
- Ghế ưu tiên nên người không nhúc nhích...
Anh chị em chỉ biết cười trừ.
Đến bữa cơm, Bác giở cơm nắm ra ăn. Cô Định cứ năn nỉ mãi, mời Bác dùng cơm nóng, Bác bảo:
- Bác dùng cơm này đã quen rồi…
Trong bữa cơm có bát dưa. Cô Định cứ gắp mãi dưa, Bác hỏi:
- Dưa có ngon không?
Cô Định nói một mạch:
- Ngon lắm ạ. Tỉnh chúng cháu năm nay trồng dưa thừa ăn còn đem bán cho các tỉnh bạn.
Bác tủm tỉm cười:
- Dưa này không phải dưa Thái Bình đâu. Dưa Bác đem từ Hà Nội về đấy...
Sau này, cô Định nói: Chỉ một bần ấy mà tôi nhớ mãi. Học được bao nhiêu điều.
-
Bác có phải là vua đâu
Cuối
năm 1961, Bác Hồ về quê hương Nghệ An thăm hỏi bà con xã Vĩnh Thành -
nơi có phong trào điển hình về trồng cây. Bác đứng giữa nắng trưa nói
chuyện với nhân dân khiến nhiều người băn khoăn, lo lắng. Đồng chí Chủ
tịch huyện thấy vậy cho tìm mượn được chiếc ô, định dương lên che nắng
cho Bác. Thấy vậy Bác quay lại hỏi:
- Thế chú có đủ ô che cho tất cả đồng bào không? Thôi cất đi, Bác có phải là vua đâu?

Một
lần, trong bữa ăn, đồng chí phục vụ dọn lên cho Bác một đĩa cá anh vũ,
một loại cá sông quý hiếm thường chỉ có ở khúc sông Bạch Hạc - Việt
Trì. Nhìn đĩa cá biết ngay là của hiếm, Bác khen và bảo:
-
Cá ngon quá, thế mà chú Tô (tức đồng chí Phạm Văn Đồng) lại đi vắng.
Thôi, các chú để đến chiều đồng chí Tô về cùng thưởng thức. Tưởng
chuyện cũng sẽ qua đi, nhưng đến bữa sau, trong mâm cơm lại có món cá
hôm trước. Nhìn đĩa cá, Bác hiểu ngay và tỏ ý không bằng lòng: Bác có
phải là vua đâu mà phải cúng tiến!
Rồi
Người kiên quyết bắt mang đi không ăn nữa. Như Bác đã từng nói, ở đời
ai chẳng thích ăn ngon mặc đẹp, nhưng nếu miếng ngon đó lại đổi bằng
sự mệt nhọc, phiền hà của người khác thì Bác đâu có chấp nhận.
-
“Lịch sử” ba bộ quần áo của Bác
Chủ
tịch Hồ Chí Minh có hai bộ quần áo được anh em giúp việc đặt tên là “bộ
kháng chiến”, “bộ kaki vàng”. ”Bộ kháng chiến” được may từ khi Bác lên
Việt Bắc và Bác đã mặc trong suốt những năm kháng chiến chống Pháp.
Ngoài
hai bộ trên, Bác còn một bộ quân phục màu xanh, một bộ lụa Hà Đông màu
gụ. Mùa rét, Bác mặc bên trong một áo len, khoác ngoài một áo
“ba-đờ-xuy” chiến lợi phẩm dài quá đầu gối, quà của một đơn vị tặng
Người. Trong chiến dịch Biên giới 1950, khi đến thăm thương binh, thấy
một chiến sĩ bị mất máu nhiều, rét, Bác đã cởi chiếc “ba-đờ-xuy” này đắp
lên người đồng chí đó.
Trên
chiếc áo quân phục có một miếng mạng ở vai áo phải, “kỷ niệm” một đầu
nhọn chiếc đinh đòn gánh của một cụ già dân công phục vụ chiến dịch Biên
giới, qua suối, trượt chân ngã đã làm toạc vai áo Bác.
Thường khi đưa áo đi giặt, Bác nhắc:
-
Giặt xong các chú xem áo có chỗ nào sờn thì sửa lại cho Bác, đừng đem
nhờ các cô ở cơ quan. Các cô hãy còn bận nhiều việc, để dành thì giờ cho
các cô chăm sóc dạy dỗ các cháu nhỏ…
-
Ngăn nắp và trật tự
Hồi
ở Pác Bó, dù sống ở trong hang đá hay trong một lán nhỏ, Bác Hồ vẫn giữ
nếp sống ngăn nắp và trật tự. Đồ đạc, tài liệu Bác sắp xếp theo thứ tự
riêng, cái nào ra cái đó, không bao giờ lẫn lộn. Sách, báo, tài liệu,
Bác xếp để trên các bậc. Ấm chén, bút mực… cũng đều có quy định chỗ để
hẳn hoi. Ai động đến là Bác biết.

Bác
có một chiếc máy chữ mang từ nước ngoài về, thường vẫn dùng để đánh
tài liệu. Cứ sau mỗi buổi làm việc, Bác xếp máy chữ vào một túi riêng,
còn tài liệu thì bỏ vào thùng sắt đậy cẩn thận. Chả thế mà có hôm báo
động, chỉ mấy phút sau Bác đã xếp xong các thứ gọn gàng. Còn đồng chí
khác thì chạy tới chạy lui, vấp cả vào nhau. Có đồng chí, thứ cần thiết
thì không mang đi, thứ không cần thì lại lấy. Thấy thế, Bác nhẹ nhàng
bảo:
-
Gọn gàng, ngăn nắp cũng là một cách bảo mật. Khi hoạt động bí mật cũng
như trong nếp sống hàng ngày của người cán bộ các chú phải thường
xuyên chú ý rèn luyện.
Sau
này, khi về sống ở Hà Nội, Bác vẫn giữ nếp sống gọn gàng, ngăn nắp ấy.
Trên bàn làm việc của Bác dưới nhà sàn, ngày nào cũng vậy, sau giờ buổi
sáng, trước lúc sang ăn cơm, Bác đều xếp tài liệu, sách vở ngay ngắn.
Buổi chiều hết giờ làm việc, Bác mang tài liệu lên nhà, mỗi thứ để một
nơi theo đúng chỗ quy định.
Một
lần, đang lúc giữa trưa thì còi thành phố báo động có máy bay Mỹ đến.
Bác bình tĩnh từ trên nhà đi xuống cầu thang. Nhìn thấy một số đồng chí
bảo vệ tất tưởi chạy ra hầm, quần, áo, súng, đạn, balô không gọn gàng,
Bác bảo:
-
Các chú là bộ đội, phải bình tĩnh và luôn luôn sẵn sàng chiến đấu. Lúc
có giặc cũng như khi không có giặc. Muốn vậy, trong cuộc sống hàng ngày
các chú phải sống ngăn nắp, trật tự và gọn gàng.
- Bác với miền Nam
Có
lẽ những tình cảm yêu thương sâu nặng nhất Bác dành trọn cho đồng bào
miền Nam. Cây vú sữa, tấm bản đồ, đó là những nơi Bác thường đối diện,
trầm tư.
Vào
các dịp lễ Tết, điều đầu tiên Bác nghĩ tới là đi thăm các trường con em
miền Nam. Bác bảo: “Các cháu xa nhà, xa quê. Mong người thân lắm. Để
Bác đến thăm cho các cháu đỡ buồn”.
Hồi
đi thăm Trung Quốc, Bác nghỉ lại Nam Ninh, ghé thăm Trường thiếu nhi
miền Nam của ta trên đất bạn. Lúc sắp ra về, Bác bắt nhịp bài “Kết
đoàn”, các cháu thiếu nhi biết, quây tròn lại, không cho Bác về, các
đồng chí công an Trung Quốc lo lắm. Một em nhỏ luồn dưới chân mọi người,
tiến về phía Bác, sờ dép, sờ áo Bác, thế là các cháu khác bắt chước, cố
xô lại để chạm được tay vào người Bác.
Thấy
vậy, các đồng chí cảnh vệ ngăn lại. Bác khoát tay cười: “Các cháu đánh
du kích ta đó”, và xoa đầu từng cháu một. Hồi lâu các cháu bảo nhau tự
động giãn ra để Bác về nghỉ.
Có
thể nói, cuộc đời và tấm gương đạo đức Hồ Chí Minh đã đi vào lịch sử và
đời sống tâm hồn dân tộc Việt Nam. Những câu chuyện kể về Bác Hồ thì vô
vàn, không thể nào kể hết. Với những mẩu kể chuyện Bác Hồ được chúng
tôi chọn lọc trên đây thể hiện tình cảm trân trọng biết ơn, để từ đó,
chúng ta biết học tập đức tính tốt của Bác và ngày càng hoàn
thiện hơn bản thân.
(Sưu tầm)