Sáng
nay cô giáo Đencati lại chơi, cha tôi nhận thấy tôi đã nói một câu vô
lễ với mẹ tôi. Vì thế cha tôi răn tôi bằng lá thơ sau này, đọc rất cảm
động.
“Trước mặt cô giáo của em con, con đã tỏ ra vô lễ với mẹ con. Enricô ơi! Lần sau không được thế nữa!
Thái
độ hỗn hào của con đã xuyên thấu trái tim cha như một mũi dao. Cha còn
nhớ mấy năm trước đây, mẹ con đã thức suốt đêm ở cạnh giường con, nghe
hơi con thở, mẹ con đã lo lắng võ người và mỗi khi nghĩ đến nỗi phải
“bỏ” con thì lại sụt sùi. Con ơi! Con nên nghĩ đến những lúc ấy và không
nên tệ với mẹ con, một người mẹ sẽ sẵn lòng đem một năm hạnh phúc của
mình để chuộc một giờ đau đớn cho con, một người mẹ sẽ vui lòng đi ăn
xin để nuôi con và sẵn lòng hy sinh tính mệnh để cứu con sống! Con ơi!
Trong đời con, con sẽ có những ngày buồn rầu, thảm đạm, nhưng cái ngày
buồn thảm nhất, chính là ngày con mất mẹ con.
Rồi
đây, con sẽ trưởng thành, những cuộc phấn đấu sẽ rèn con nên người mạnh
mẽ. Con sẽ không bao giờ quên được hình ảnh mẹ con và con sẽ ước gì lại
được nghe thấy tiếng êm ái và trông thấy nét mặt hiền từ của mẹ con, ví
dù lớn đến mực nào, khoẻ đến mực nào, con vẫn thấy là một đứa trẻ chơ
vơ và yếu đuối. Con sẽ hồi tưởng lại những lúc đã làm cho mẹ con phải
mếch lòng mà con buồn. Lòng hối hận sẽ cắn rứt con. Hình ảnh dịu dàng và
từ ái của mẹ con sẽ làm cho con thêm rầu rĩ.
Con
nên nhớ rằng lòng hiếu thảo là một bổn phận thiêng liêng của con người.
Kẻ nào giày xéo lên chữ hiếu là kẻ khốn nạn. Quân giết người nếu biết
tôn kính cha mẹ, cũng còn một điểm thành thực trong tâm; con người dù
sang trọng tuyệt vời, nếu làm rầu lòng mẹ, xúc phạm đến mẹ, cũng là kẻ
không có nhân cách.
Enricô
ơi! Con van mẹ con đi, để mẹ con hôn con cho cái hôn ấy xoá sách vết vô
ơn ở trên trán con. Con ơi ! Lòng cha vẫn yêu con, vì con là mối hy
vọng quý báu nhất đời của cha, nhưng cha thà không con còn hơn là có đứa
con ở bạc với mẹ!”
Cha con.