Bà có sáu người con nhưng mỗi bố là con trai lại đi thoát ly . Các cô
lớn lên lần lượt lấy chồng. Người ở xa thì cũng phải đi nửa ngày trời,
người ở gần cũng cách vài cánh đồng.
Tuổi già như ngọn đèn trước gió. Rất nhiều lần họp gia đình, bố đã nói
rõ ý định đón bà lên thành phố sống cùng. Bà bảo bà biết con cháu thương
bà nhưng bà sống ở quê quen rồi.
Bố hiểu tâm tư của bà nên không ép bà nữa. Tuổi già bà vẫn sống một
mình với nếp nhà gỗ, với cái giếng khơi mà bà đã gắn bó với chúng từ
ngày bước chân về làm dâu. Bà sống thảnh thơi, vui vẻ với đàn gà, với
tiếng chuyện trò rôm rả của bà con lối xóm.
Mỗi dịp cuối năm, bố mẹ thường cố gắng sắp xếp công việc để về quê ăn
Tết với bà. Trên chuyến tàu cuối năm đông đúc và nhộn nhịp, hành lý về
quê của cả nhà không thiếu cành hoa đào, hộp bánh cốm, mứt sen...bố mẹ
mua về thắp hương cho tổ tiên. Hồi đó, hai chị em còn nhỏ nhưng cũng có
quà cho bà, có khi là mảnh vải may áo, có khi là chiếc khăn quàng được
gói gém rất cẩn thận. Bố đã hẹn ngày về với bà vậy mà hàng xóm mách rằng
bà đã ra ngõ ngóng từ vài hôm trước.
Tết ở quê có những cái thú vị riêng: Nhà nào cũng gói rất nhiều bánh
chưng, vài ba nhà mổ chung một con lợn, gà nhốt sẵn trong chuồng chờ
nước sôi để làm thịt. Chiều 30 Tết đã nghe tiếng trống, tiếng chiêng rộn
rã ở các nhà thờ họ và rất nhiều tiếng bước chân, tiếng xe máy đi về.
Một công việc mà bố mẹ không bao giờ quên là đưa hai chị em ra nghĩa
trang thắp hương cho ông nội và cho họ hàng đã khuất. Với hai chị em,
những nén nhang cắm trên những nấm mộ khắc ghi vào lòng hơn hết thảy
những bài giảng về đạo lý trong sách vở.
Những ngày đón Tết ở quê ở bên bà thật ngắn ngủi, nó thấy bà nói cười
suốt ngày. Sáng mồng 1, bà lấy trong túi áo ra những tờ tiền được gói kỹ
trong mấy lớp ni lông rồi gọi các cháu xếp thành hàng để bà mừng tuổi.
Hàng xóm sang nhà, bà gọi hai chị em ra chào bằng được như là để khoe có
hai đứa cháu xinh như sao vẽ.
Ngày cả nhà trở ra thành phố, bà cứ đứng tần ngần ngoài ngõ: Không biết
bao giờ mới lại đến Tết nhỉ? Nó biết bà tiếc những ngày con cháu về
đông đủ quây quần, sum họp.
Nhưng những cái Tết như thế đã thuộc về...ngày xưa.
Hai năm liền, cả nhà không về quê đón Tết cùng bà. Năm thì không mua
được vé tàu, năm thì bố mẹ trực ở cơ quan, năm thì do nó cuối cấp nên
không có nhiều ngày nghỉ. Mới đầu tháng chạp, mẹ đã ra bưu điện gửi tiền
về cho bà sắm Tết. Đêm giao thừa, hai chị em cũng nhớ gọi điện để chúc
Tết bà. Nhưng chỉ thế thôi rồi ngày mai lại bị cuốn theo những cuộc vui
của bạn bè. Ba ngày Tết trôi vèo đi rồi lại lao vào học.
Tết năm nay, cả nhà lại không về quê. Mẹ đang định ra bưu điện gửi tiền
về quê cho bà sắm Tết thì bà gọi điện dặn:
- Không cần gửi tiền cho mẹ đâu. Mẹ già rồi có tiêu gì đâu. Các con để
dành mà lo cho con cái, chúng nó cũng lớn cả rồi.
Mẹ ngồi lặng nhìn bố rồi nhìn hai chị em:
- Bà nội không thiếu tiền các con ạ.
Nó hiểu ẩn ý trong câu nói của mẹ. Nó biết sẽ rất khó khăn để mua được
một chiếc vé tàu về quê vào thời điểm này. Nhưng nó sẽ về về đón Tết với
bà dù phải hoãn chuyến đi chơi với bạn bè, dù phải uống thuốc chống say
trước khi leo lên chiếc ô tô khách đông đúc. Nhưng nhất định nó sẽ về.
Nó muốn nhìn thấy nụ cười nở trên khuôn mặt già nua của bà. Nó sẽ chạy
đến ôm lấy bà và nói:
Bà ơi, cháu đã về.
Tác giả: Sưu tầm