“Hai
chân tôi không thể bám chặt mãi trên con đường mòn trơn trượt nên cũng
có lúc tôi lệch khỏi đường đua cuộc đời. Nhưng dẫu sao, tôi cũng gắng
gượng và tự nhủ rằng, đó chỉ là một cú trượt và nó không thế nào làm tôi
gục ngã. ”
Abraham Lincoln
Michael
Dowling là chủ tịch hội đồng quản trị của một trong những ngân hàng lớn
nhất tiểu bang Minnesota, và từng được phòng Thương mại Hoa Kỳ bầu chọn
là vị lãnh đạo tiêu biểu của năm. Tuy nhiên, không những là người rất
thành công trên thương trường, ông còn có được một mái ấm hạnh phúc mà
rất nhiều người phải mơ ước. Nhờ những thành công trong sự nghiệp và gia
đình như vậy, ông trở thành nhân vật khách mời thường xuyên của các
chương trình truyền hình, báo chí hoặc các buổi họp mặt truyền thống.
Một lần, ông được mời đến thăm các thương bệnh binh ở thành phố Luân Đôn
- những con người đã phải đối mặt trực tiếp với Thế chiến thứ II khốc
liệtỂ
Khán
giả buổi nói chuyện đặc biệt ngày hôm ấy là những thương bệnh binh đã
mất đi hoặc đôi mắt, hoặc cánh tay, hoặc đôi chân, và cả những phần thân
thể khác nữa. Không những thế, họ còn chịu một dư chấn nặng nề về tâm
lý trước những đau thương, mất mát đã chứng kiến hoặc gặp phải nơi chiến
trường.
Mở
đầu buổi nói chuyện, Michael nói với các khán giả của ông rằng những
thương tích mà họ đang gánh chịu chẳng đáng là gì; rằng thay vì chìm đắm
trong thất vọng, đau khổ, họ hãy đứng lên, hăng hái trở lại và tiếp tục
cống hiến cho cuộc sống. Ngay lập tức, nhiều tiếng xì xào phản đối nổi
lên. Những người thương bệnh binh cảm thấy mình bị xúc phạm trước những
lời nói đó, bởi họ cho rằng một người đang có trong tay tất cả như
Michael Dowling làm sao có thể hiểu được những đau đớn, mất mát mà họ
phải gánh chịu.
Rất
bình thản, Michael tiếp tục bài phát biểu của mìnhỂ ông khuyên họ hãy
giữ vững niềm tin vào bản thân và tự đặt ra những mục tiêu để phấn đấu.
Đó
là một bài phát biểu ngắn gọn và súc tích, nhưng qua phản ứng gay gắt
của khán giả thì có vẻ nó hoàn toàn không đúng lúc, đúng chỗ chút nào.
Khi ông kết thúc, cơn thịnh nộ của các thương bệnh binh đã lên tới đỉnh
điểm. Họ lớn tiếng phản đối, chê bai lẫn thóa mạ ông. Nhưng lạ thay, vị
chủ tịch không hề nao núng. Ông im lặng, bình thản ngồi xuống chiếc ghế
gần đó và bắt đầu "tháo" chân phải của mình ra. Thật là một tình huống
quá bất ngờ. Trông thấy cảnh đó, những người lính có vẻ lắng dịu đi một
chút. Họ chăm chú quan sát hành động kỳ lạ của ông. vẫn với những cử
động khoan thai, từ tốn, Michael tháo tiếp một bên chân còn lại của
mình.
Đến
lúc này, những tiếng la ó đã ngừng bặt. Nhưng không chỉ có vậy, Michael
lặng lẽ tháo luôn cánh tay phải, bàn tay trái của mình. Và cuối cùng,
ông ngồi đó như một gốc cây cụt, không còn đôi tay hay chân, chỉ có đôi
mắt vẫn ánh lên tia nhìn kiên nghị.
Hơn
cả hàng trăm dẫn chứng hùng hồn, hàng ngàn lời chia sẻ hoa mỹ, Michael
đã hoàn toàn chinh phục được tất cả những người có mặt ngày hôm đó. Ông
tiếp tục nói, những lời tâm tình dịu dàng của một người đồng cảnh ngộ,
rằng thành công của mỗi người phụ thuộc vào việc họ có dám
đặt
ra cho mình những mục tiêu phấn đấu hay không và mức độ nhẫn nại để
thực hiện những mục tiêu ấy đến đâu. Những người cựu chiến binh yên
lặng. Người đàn ông tật nguyền đang phát biểu trên bục kia đã thực sự
truyền vào lòng họ một sức sống mới. Tất cả họ có thể làm theo những gì
ông đã làm và rồi họ sẽ thành công như ông vậy. Chính thái độ nhụt chí
đã tạo nên sức ì không nhỏ kéo họ lại phía sau, khiến họ không thể vượt
qua tình trạng bệnh tật của bản thân mìnhỂ
Ngày hôm ấy, Michael Dowling đã kể lại câu chuyện cuộc đời ông.
Năm
14 tuổi, trong một cơn bão tuyết kinh hoàng, cậu bé Michael Dowling bị
rơi ra khỏi xe ngựa. Cú ngã đó đã khiến toàn thân Michael bị giập nát,
và khi được mang vào bệnh viện thì đã quá muộn để có thể cứu được tứ chi
của cậu. Hai chân, cánh tay phải và bàn tay trái của Michael đã hoại tử
vì cái lạnh chết người giữa mùa đông. Tương lai nào cho một thiếu niên
nghèo khó và khuyết tật như Michael?
Trong
tình trạng có thể làm nản lòng cả những con người mạnh mẽ nhất ấy, sức
sống và những ước mơ trong Michael Dowling lại bừng lên mãnh liệt. Một
mình, cậu tìm đến và xin gặp bằng được các nhà lãnh đạo địa phương để
trình bày nguyện vọng của mình. Cậu xin họ hỗ trợ chi phí gắn các chi
giả cho cậu, bù lại, cậu sẽ là người tham gia tích cực mọi hoạt động
tình nguyện tại địa phương. Và sau này lớn lên, khi trở thành một doanh
nhân thành đạt, cậu sẽ hoàn trả lại mọi chi phí và tài trợ cho các
chương trình kinh tế, giáo dục của quê nhà.
Và lời cam kết của cậu bé 14 tuổi lúc ấy đã trở thành hiện thực.
Michael
Dowling, người đàn ông tật nguyền ấy đã trở thành một tấm gương vĩ đại
về sự thành đạt, không phải bằng một nền tảng vững chắc của sự giàu có,
không phải bằng một cơ thể khỏe mạnh, mà bằng việc đặt ra một mục tiêu
trong khối óc và trái tim mình. Nếu bạn vững tin, mọi chuyện đều có thể
trở thành hiện thực!