Khi tình yêu đến, nó đến thật nhẹ nhàng và dễ chịu, như thời tiết hoàn hảo của mùa xuân.
Helen Yglesias
Tôi
đọc đi đọc lại mẫu quảng cáo cần người ở chung nhà, nghiên cứu kỹ lưỡng
từng từ một. Tôi nhấc điện thoại lên, gọi tới số của người đang cần có
bạn. Tôi ngạc nhiên khi nghe giọng trầm nam giới. Chưa bao giờ tôi nghĩ
rằng người ở chung nhà với tôi sẽ là một người đàn ông. Sau khi trao đổi
ngắn ngủi, chúng tôi hẹn gặp nhau. Tôi là sinh viên cao học ở Boston và
rất cần tìm chỗ ở.
Mẹ
tôi nổi giận khi tôi sắp đặt cuộc sống như thế. Tôi giải thích cho bà
biết rằng, ở thành phố, nhiều cô gái sống chung với nam giới nhưng họ
hoàn toàn không có quan hệ gì. Mẹ tôi không chịu cách giải thích đó. Bà
gay gắt nói:
-
Con không biết gì về người này. Hắn có thể là kẻ đồi bại, thậm chí có
thể là kẻ sát nhân. Mẹ không thể tin con lại nghĩ đến chuyện này, chứ
đừng nói tới việc thực hiện chuyện này!
Tôi
phần bua rằng, tôi không phải là kẻ dại khờ. Tôi sẽ khóa chặt cửa
phòng, luôn cầm điện thoại bên người. Thậm chí tôi có thể thủ bên mình
một cái chùy để phòng thân. Nhưng thuyết phục cỡ nào, mẹ tôi cũng không
thay đổi quyết định đó.
Jeff
rất vui tính. Là một giáo viên thể dục tại trường nam sinh tư thục, anh
có vóc dáng rắn rỏi điển hình của người chuyên luyện tập thân thể. Anh
mới chuyển đến vùng này, bỏ lại sau lưng gia đình và cô bạn gái ở
Connecticut.
Tuần
lễ sau, tôi dọn đến ở sau khi mẹ tôi đi một vòng kiểm tra gắt gao hàng
xóm, căn hộ, và nhất là Jeff. Anh tỏ ra lịch sự và nhiệt tình; ánh mắt
sáng lên thích thú khi biết anh là đối tượng của sự quan sát. Tôi tin
chắc mẹ tôi vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng. Trước khi đi, bà còn đảo quanh
căn hộ một vòng cuối cùng, có lẽ để tìm chiếc rìu của anh.
Tôi
bắt đầu đi học, và rất may khi tìm được việc làm thêm ở cửa hiệu quần
áo nhỏ. Thời gian hoạt động của tôi và Jeff khá khác biệt nên hiếm khi
chúng tôi gặp nhau.
Trừ tối thứ Tư.
Ngẫu
nhiên sao Jeff không phải trực ở trường vào tối thứ Tư và tôi cũng
không làm việc vào đêm đó. Chúng tôi ngồi đối diện nhau hàng giờ, thích
thú kể nhau nghe về gia đình và bạn bè.
Jeff
kể với tôi về Heidi, cô bạn gái của anh, cũng là người mà tôi nhiều lần
trả lời điện thoại khi Jeff đi vắng. Họ quen nhau khi là sinh viên năm
thứ nhất ở đại học Connecticut. Sau đó, Heidi làm việc cho một hãng đầu
tư ở New York, trong khi anh phải chuyển đến Boston để dạy học.
Jeff
đi New York để thăm cô ấy hai lần vào cuối tuần, và tháng sau, cô ấy có
đến Boston để thăm anh. May mắn là cô ấy không nghĩ ngợi gì về việc
chúng tôi ở chung nhà với nhau. Tôi biết nhiều cô gái sống ở vùng Đông
Bắc thích ở chung nhà với nam giới. Họ cảm thấy đây là một biện pháp để
bảo vệ an toàn cho bản thân họ.
Thời
gian trôi qua. Chúng tôi tiếp tục sống với lịch làm việc của mỗi người,
và vẫn gặp mặt nhau vào tối thứ Tư. Đôi khi chúng tôi chia nhau một cái
bánh pizza, hoặc một suất ăn mua về nhà. Một tối nọ, Jeff nói:
- Tôi có một việc muốn cô giúp.
- Được thôi.
Tôi nghĩ anh ấy muốn nhờ tôi ghé hiệu giặt ủi lấy quần áo hoặc nhận một gói hàng ở bưu điện. Nhưng không. Anh ấy nói:
-
Trường tôi sẽ tổ chức một bữa tiệc khiêu vũ cho toàn thể hội đồng giáo
viên vào tuần tới. Heidi và tôi quyết định chấm dứt chuyện tình cảm khi
phải sống xa cách như thế này, và sẽ không bao giờ gặp lại nhau nữa. Tôi
không biết liệu cô có thể đi dự tiệc với tôi được chăng?
Tôi hơi ngạc nhiên, và chắc Jeff cũng nhận thấy điều đó trên nét mặt tôi. Anh cam đoan:
- Chỉ là bạn thôi. Tôi thật sự phải tham dự buổi tiệc này.
- Vâng.
Tôi đồng ý. Và chúng tôi bắt đầu lên kế hoạch.
Nói
chung, buổi khiêu vũ rất vui. Tôi gặp gỡ các đồng nghiệp và vị hiệu
trưởng của anh ấy. Họ đều thân thiện và niềm nỡ. Tôi cảm thấy mình thoải
mái và tự nhiên. Trên đường về nhà, tôi cảm thấy không thể ngăn được
tính tò mò của mình. Tôi thắc mắc:
- Chắc chắn giờ này anh quen biết nhiều cô gái ở thành phố rồi, tôi tự hỏi tại sao anh lại mời tôi đi dự tiệc với anh?
Jeff đáp:
-
Tôi biết vợ của thầy hiệu trưởng cũng như tất cả đồng nghiệp của tôi
đều có mặt ở đó. Tôi muốn xuất hiện cùng với một người phụ nữ thật duyên
dáng. Ngay lập tức, tôi nghĩ đến cô.
Tôi
có thể thấy anh đang nhe răng cười. Tôi không rõ mình có nên xem lời
giải thích này là một lời khen hay không. Tôi hỏi vặn lại:
- Tôi như thế nào mà anh nói là duyên dáng?
vẫn nụ cười đó, Jeff đáp:
-
Đôi chân cô. Cô có đôi chân không thể quên được. Chúng làm tôi chú ý
ngay vào ngày cô dọn đến. Cô nhớ không? Cái ngày mẹ cô điều tra như muốn
xiết cổ tôi.
Tôi bật cười:
- Tôi không ngờ anh cũng nhận ra điều đó.
- Qua cách bà ấy nhìn và nhe nanh với tôi thì rõ ràng đó là điều bà ấy đang nghĩ trong đầu.
Sau khi tôi kể cho anh nghe những cách tự vệ mà tôi trang bị cho thái độ không tốt của anh, hai chúng tôi đều cười không ngớt.
Sau
đêm đó, tình bạn của chúng tôi thật sự thay đổi. Chúng tôi thường đưa
nhau đi ăn tối, đi xem phim, hoặc đi dạo trong xóm. Đột nhiên, chúng tôi
hẹn hò nhau từ lúc nào không biết.
Mối
quan hệ của hai bên càng ngày càng khắng khít và nghiêm túc. Chúng tôi
hứa hôn với nhau, và mẹ tôi cũng thay đổi thái độ. Jeff không còn là kẻ
đốn mạt như mẹ tôi tưởng. Từ một kẻ hoài nghi, mẹ tôi chuyển thành mẹ
chồng. Ngày nay, mỗi khi trò chuyện, bà thường nói về "những đứa cháu
ngoại tuyệt vời", về "cậu con rể xứng đáng" và về "cô con gái nhiều may
mắn".