Khi
đứng trên cánh đồng sau mùa thu hoạch, tôi chỉ nhìn thấy mảnh đất nứt
nẻ với những gốc rạ khô cằn. Còn các con của tôi, chúng nhìn thấy những
bông hoa dại rực rỡ có cánh trắng muốt, mịn màng mà chúng có thể hái
tặng mẹ.
Khi
có một người say rượu cười với tôi ừên đường, tôi thấy đó là một gã đàn
ông bẩn thỉu, hôi hám, khiến tôi có cảm giác ghê sợ nên vội nhìn đi chỗ
khác. Các con tôi lại thấy nụ cười thân thiện trên môi ông và chúng
cũng đáp lại bằng một nụ cười.
Khi
nghe bản nhạc mình yêu thích, tôi ngồi một mình, lặng lẽ thưởng thức
những giai điệu ngọt ngào của nó. Trong khi đó, các con tôi lại rủ nhau
nhảy theo điệu nhạc, hát to thành tiếng và đôi khi còn tự đặt lời hát
mới cho riêng mình.
Khi
đang trên đường mà bị một cơn gió thốc vào mặt, tôi cảm thấy bực bội vì
mái tóc rối tung, thậm chí còn phải giảm tốc độ lại. Các con tôi thì
nhắm mắt, dang rộng hai tay, mơ bay theo gió, thậm chí còn ngã lăn ra đất và cười vang.
Khi
cầu nguyện, tôi thường khấn xin những điều tốt đẹp cho bản thân và gia
đình mình, còn các con tôi lại thì thầm: “Cám ơn Ngài đã ban cho chúng
con những người bạn tốt. Xin giúp chúng con không gặp ác mộng trong giấc
ngủ đêm nay. Cảm ơn vì Ngài đã thương yêu và luôn phù hộ chúng con”.
Khi
bước qua vũng sình, tôi thấy đôi giày bê bết bùn và nghĩ đến tấm thảm
sẽ bị bôi bẩn. Các con tôi lại thấy một trò vui mới với những cây cầu mà
chúng sẽ xây bằng bùn bắc qua dòng sông nhỏ. Mùa mưa chỉ là một mùa
tuyệt vời để chúng say mê chơi đùa với những con giun dễ thương đang
sống trong vũng sình bùn ấy.
Tôi
thường dạy các con những điều lớn lao trong cuộc sống, mong rằng chúng
sẽ có thể thích ứng được với cuộc đời đầy rẫy những hiểm nguy và cạm bẫy
này. Nhưng các con tôi lại dạy tôi những bài học bổ ích hơn thế. Chúng
chỉ cho tôi cách hòa nhịp với cuộc sống, cách thưởng thức từng ngày bằng
tâm hồn rộng mở để nhận thấy cuộc đời đáng sống hơn nhiều.