Khu rừng nhỏ ở một nơi xa xôi, khuất xa tận mấy dãy núi cao đến chân mây, nhạt nhòa trong sương khói…
Trong rừng chỉ có các loài thú nhỏ sinh sống. Hoà thuận, vui vẻ, ấm áp.
Giữa
rừng có một khoản đất trống khá rộng. Trên khoản đất có một vườn hoa
nho nhỏ rất đẹp, đủ mọi loại hoa. Khoản đất và vườn hoa này thuộc về Sóc
và Thỏ. Họ
là hai người bạn thân, chơi với nhau từ hồi bé xíu. Lớn lên, vẫn thân,
cả hai quyết định cùng lập nên vườn hoa này vì cả hai cùng thích hoa.
Sáng
sáng ngủ dậy, Sóc và Thỏ cùng nhau ra khu vườn. Họ cùng chăm sóc, tưới
tiêu. Chiều chiều sau khi đã làm xong mọi việc của ngày, cả hai lại cùng
ra vườn. Họ ngồi bên nhau, nhìn ráng chiều về, nghe hơi thở của đêm,
hít vào phổi những làn hương thơm của hoa cỏ trong vườn mà gió vô tình
đẩy đưa. Có những chiều như vậy, Sóc và Thỏ cảm thấy hạnh phúc lắm, cái
hạnh phúc bình dị giản đơn thôi, mà mấy ai có được…
Rồi…
Một xích mích nhỏ giữa cả hai. Sóc và Thỏ giận nhau.
Những tưởng chuyện chẳng có gì, rồi cũng qua. Cái chuyện bé nhỏ cỏn con chẳng đáng để giận nhau.
Nhưng…
Vậy mà giận lâu. Chẳng ai nói với ai tiếng nào. Chút tự ái. Và cái tôi lớn lao…
Họ
chẳng muốn gặp mặt nhau. Ừ thì giận dỗi, bực bội, gặp nhau để làm gì?
Có gì để nói? Nếu lỡ vô tình chạm mặt, thì cứ coi như chưa hề có sự tồn
tại của nhau đi. Tôi không sai mà. Ai cũng nghĩ thế…
Sáng sáng…
Rồi chiều chiều…
Khu
vườn nhỏ vắng bóng đôi bạn. Ô hay, nếu ra đây hóa ra lại gặp nhau à?
Hoa lá, cỏ cây không người chăm sóc, dần dần héo khô. Có lẽ vì vậy hay
vì một nguyên nhân nào khác? Phải chăng vườn hoa bé nhỏ này cũng buồn
cho đôi bạn. Nó nhớ nhung Sóc và Thỏ, nhớ tiếng cười hoà chung. Vắng
cảnh Sóc và Thỏ vẫn tựa vai nhau ngồi, nó buồn vậy mà…
***
Có lẽ, đoạn sau tôi không cần viết tiếp…
Nếu
vườn hoa là hình ảnh của TÌNH BẠN…Nếu Thỏ và Sóc bỏ bê vườn hoa luôn
không chăm sóc, không muốn giáp mặt nhau? Nếu ngược lại, họ dẹp bỏ tự ái
cá nhân qua một bên và làm hòa cùng nhau. Lại ngày ngày ra thăm Vườn
hoa? Có thể nếu là bạn, bạn sẽ chọn kết cục thứ 2…
Nhưng,
có bao giờ mọi việc đều trọn vẹn. Tan vỡ một lần, hàn gắn lại ta sẽ
biết quý trọng nó hơn. Tuy nhiên, có khi nào ta quên hẳn luôn việc hàn
gắn đó không?