Khoa
La là tên một con vẹt, mỏ nó vừa đẹp vừa linh hoạt. Nó có thể mổ châu
chấu trong các bụi cỏ rất chi là tự nhiên. Nó thấy loại côn trung xanh
này ngọt và ngon nên sau mỗi lần chén no nê xong nó bỏ những phần thừa
vào một chỗ dự trữ.
Chẳng
bao lâu sau châu chấu không chịu cam phận. Chúng cững muốn được sống tự
do. Thế là chúng vùng dậy phản kháng. Ðể chống lại kẻ thù chúng chúng
bí mật tổ chức một “liên minh chấu chấu” và lên kế hoạch hành động cụ thể.
Hôm
đó vẹt Khoa La lượn một hồi lâu mà chẳng bắt được con châu chấu nào
đành nhịn đói quay về. Hôm sau vẫn thế, vẹt KHoa La buộc phải dùng đến
thức ăn trong kho dự trữ.
Mấy
ngày liền sau đó, vẹt Khoa La toàn không gặp may. Thức ăn dự trữ ngày
một ít. Xem ra chỉ còn lại một 1 càng châu chấu. Vẹt Khoa La muốn để
dành nhưng không được, nó đói không ngủ được “không ăn thì không ngủ
được” nó tự nhủ. Cuối cùng nó ăn nốt càng châu chấu đó. Nhưng 1 chiếc
càng châu chấu có thấm tháp gì! Bụng nó sôi eo éo cả đêm. Tờ mờ sáng hôm
sau vẹt Khoa La buộc phải đi kiếm mồi. Vì đói nên nó rất yếu, dù đi bộ
hay bay trên không trung nó đều cảm thấy mệt rã rời. Nó đành phải nghỉ
dưới một gốc cây.
Bỗng vẹt Khoa La nghe thấy một âm thanh lạ:
Bu chi chi… cưa chi chi…
Bu chi chi… cưa chi chi…
Nó nghĩ có lẽ là bụng nó sôi thành tiếng, cứ ngủ cái đã, ngủ đi sẽ quên đói.
Bu chi chi… cưa chi chi…
Bu chi chi… cưa chi chi…
Âm
thanh lạ đó cứ kéo dài mãi. Vẹt Khoa La càng nghe càng khó chịu: Nó
muốn đi chỗ khác nhưng nó thấy trời đất tối sầm lại. “ồ! Sao ta lại
không nhìn thấy gì cả. Ðây hẳn là bụng ta đang gào thét, nó muốn trả thù
ta vì đã lâu ta không có gì cho vào bụng”.
Lúc
đó, Vẹt Khoa La thấy phía trước hình như có một đám mây lớn đang bay
lại. Ðợi đám mây đó đến gần Vẹt Khoa La nhìn kỹ hoá ra đám mây là do rất
nhiều con vật tạo thành. Ðang buồn bực thì đám con vật kia bay tới, con
thì đánh, con thì đạp, con thì đẩy, con thì cắn khiến vẹt ta vừa đau
vừa ngứa không thể chịu nổi.
“A!
Trời ơi, đó là một đàn châu chấu”, Vẹt Khoa La kinh ngạc kêu lên. Ðúng
vậy, đàn châu chấu đông đúc bao vây Vẹt Khoa La làm nó lóng ngóng và sợ
hãi.
Ðể
thoát khỏi vòng vây Vẹt Khoa La buộc phải nhảy từ chỗ nọ sang chỗ khác,
từ cành cây này sang cành cây khác. Nhảy mãi nhảy mãi sức nó cạn kiệt
rồi “phộp” một tiếng nó rời từ trên cây xuống.
“Liên
minh châu chấu” đã nghĩ ra cách đó. Vậy âm thanh lạ Vẹt nghe lúc nãy là
gì? Té ra châu chấu có thể vừa đạp vừa bay. Vì tất cả cùng đạp nên
những đôi càng răng cưa phát ra tiếng “bu chi chi, cưa chi chi”. Chúng
muốn dùng cách đó để uy hiếp kẻ thù trước. Lũ châu chấu quả là ghê gớm!
Ðội quân châu chấu thấy vẹt Khoa La nằm bất động tưởng rằng đã chết nên tản đi.
Kỳ thực vẹt Khoa La chỉ ngất đi thôi. Vài giờ sau gió chiều mát mẻ thổi
tới làm nó tỉnh lại. Lúc đầu nó vẫn ngỡ là một cơn ác mộng. Bốn bề im
ắng, vẹt càng nghĩ càng tủi, hôm nay sao mà xúi quẩy hế không biết. Nó
thấy cổ họng khô rát, thèm nước. Nó lê tới một dòng suối cạnh đó uống
nước, ánh trăng phản chiếu trên dòng suối láp lánh anh bạc, thật giống
một tấm gương.
Vẹt Khoa La soi mình vào dòng nước, nó giật mình và dường như không nhận ra mình nữa, mũi xanh mắt quầng, xấu xí quá!
“Lũ
châu chấu thật đáng sợ”, vẹt Khoa La tự nhủ, “Nhưng ta chẳng phải có
một cái mỏ vừa đẹp vừa linh hoạt sao? Chẳng phải trước đây đã từng mổ
châu chấu rất tự nhiên đó sao? Tại sao vừa nãy lại không phát huy tác
dụng nhỉ?”
Từ đó trở đi mỗi khi vẹt gặp châu chấu đều không dám mổ. Lúc đói nó kiếm vài cọng cỏ để ăn hoặc mổ những hạt quả mềm ăn nhân.
Câu chuyện mách bảo ta điều gì? Kẻ yếu thì phải đoàn kết lại thì mới thắng được kẻ mạnh.