Cậu
bé Ko-phi lớn lên từ một khu ngoại ô khốn khó của một đất nước nghèo
nhưng học hành rất thông minh, luôn đứng nhất lớp. Có một câu chuyện mà
cậu bé Ko-phi còn nhớ mãi, đó là lần thầy giáo đưa ra một tờ giấy trắng,
trên đó có một vệt đen rất dễ nhìn thấy và đặt câu hỏi: “Các em thấy gì
trên tờ giấy trắng này và hãy nêu nhận xét của mình?”.
Ko-phi
cùng nhiều bạn khác giơ tay lên phát biểu với những hiểu biết riêng
nhưng có chung một “ điểm thấy” là “có vệt mực đen”. Thầy giáo lắc đầu
và nói: “Các em trả lời đều không sai, vệt
đen quả là rất nổi bật trên trang giấy trắng. Nhưng này các em, sao
không ai trong mỗi chúng ta nhận ra rằng tờ giấy này còn nhiều khoảng
sạch lắm, còn hữu ích lắm. Ta có thể viết lên đó những dòng chữ có ích
cho đời, những trang viết mà nội dung và ý nghĩa của nó có thể giúp ta
quên đi vệt đen gần đó. Đáng gì một chấm đen, một vệt đen mà bỏ đi cả
trang giấy trắng quý giá”.
Thầy
giải thích tiếp: “Trong mỗi con người chúng ta cũng vậy, giữa những
ngang trái trong cuộc sống, có người cũng sẽ mắc lỗi lầm, nhưng chúng ta
phải có cái nhìn xa hơn, toàn diện hơn về người đó. Đừng quá chú trọng
vào lỗi lầm của họ mà không thấy được những ưu điểm, tích cực có trong
con người họ”.
Ngày
nay trong các cuộc diễn đàn, hội nghị chính thức hay “không cà-vạt”,
khi được hỏi bí quyết về những thành công trong cuộc sống và trong sự
nghiệp chính trị, Ko-phi đều kể lại câu chuyện “Vết mực đen trên tờ giấy
trắng” và câu kết bao giờ cũng là: “…Chúng ta phải có lòng bao dung, vị
tha, phải có cái nhìn giàu tính nhân văn các bạn ạ!”.
Cậu
bé Ko-phi năm nào nay chính là Ko-phi An-nan, Tổng thư ký Liên Hiệp
Quốc, một sứ giả thiện chí trong các cuộc đàm phán, một nhà hòa giải nổi
tiếng thế giới.