1.
Xưa có anh nông dân sống một mình ở ven rừng. Anh làm ăn rất vất vả.
Anh chặt củi, đẽo cây bằng dao đá, đào hố tra bắp bằng đầu gậy. Anh khổ
quá nên người đen đủi, xấu xí.
Một đêm anh nằm mơ thấy Bụt hiện lên bảo:
– Ngày mai con ra cửa, thấy ba người cưỡi ba con ngựa xin vào ngủ trọ thì chọn lấy một người mà con ưng ý[1] và mời vào, con dừng lo chuyện nhà chật chội.
Tranh minh họa truyện Thần Sắt
2.
Quả nhiên, chiều hôm sau, anh thấy một người cưỡi ngựa đi qua. Người đó
mặc áo quần trắng tinh, con ngựa cũng trắng. Hơi bạc ở người đó tỏa ra
lạnh toát. Người đó đứng trước lều hoạnh họe[2]:
– Nhà ngươi có chỗ thì cho ta trọ. Hãy thu xếp chóng đi!
Anh ngước nhìn khác và trả lời:
– Lều rách của tôi không có chỗ xứng đáng để tiếp khách. Vậy xin mời ông đi nơi khác.
Lát
sau anh lại thấy một người toàn thân giát vàng chói lọi, cưỡi một con
ngựa vàng, dáng bệ vệ. Hơi vàng ở người đó cũng tỏa ra lạnh buốt. Anh
nông dân sợ quá, từ chối không cho vào.
Truyện Thần Sắt – Truyện cổ dân tộc Thái
Đến
lúc trăng gần lên, anh thấy một người toàn thân đen đủi, xấu xí nhưng
khỏe mạnh, cưỡi con ngựa cũng đen, đến xin trọ. Người này trông cũng
hiền lành như anh. Anh nông dân tự dưng thấy vui trong lòng bèn đồng ý
cho trọ.
3.
Nhưng lạ quá, sang hôm sau ngủ dậy, anh không thấy người đó và con ngựa
đâu cả. Ở chỗ ngủ chỉ thấy có một cục gì đen xì và cứng.
Anh
liền đem cục ấy ra rèn cày, cuốc và dao để đốn rừng, khai phá ruộng
nương. Từ đó đời sống của anh khá dần, anh hết khổ và sống cuộc đời ngày
càng no ấm, đầy đủ. Thân hình anh trở nên vạm vỡ, da dẻ hồng hào. Sau
này anh mới biết người khách mà anh bằng lòng cho ngủ trọ đó chính là
Thần Sắt.
(Truyện cổ dân tộc Thái)