Tôi
nhìn đồng hồ. Gần 4 giờ rồi, đã đến lúc tôi rời khỏi bệnh viện. Tôi
thường xuyên có mặt ở đây kể từ khi con mình nhập viện. Khi Lisa bị cảm
lạnh kéo dài, tôi đưa con bé đến bệnh viện và bác sĩ nhi đã nghe thấy
tiếng nhịp tim không ổn định của con bé.
– Có thể sẽ không có gì nghiêm trọng cả đâu, – ông trấn an tôi. – Nhưng tôi nghĩ cô bé nên được kiểm tra kỹ lưỡng.
Hai
ngày sau, vợ chồng tôi cùng bốn đứa con con lại đưa Lisa đi khám bệnh ở
Denver. Chúng tôi đã lên kế hoạch kết hợp vui chơi trong chuyến đi này,
như thăm thú viện bảo tàng, rồi ghé tiệm ăn nào đó dùng bữa trưa. Nhưng
rồi cuối cùng cả nhà chúng tôi phải dùng bữa tại căng tin của bệnh viện
trong khi chờ kết quả điện tâm đồ và chụp X-quang lồng ngực của Lisa.
Cuối cùng, bác sĩ cho chúng tôi biết tình trạng của Lisa được gọi là tồn tại ống động mạch.
–
Trước khi một đứa bé được sinh ra, máu lưu thông qua phổi. Nhưng khi
đứa trẻ ra đời và bắt đầu thở, mạch máu tạm thời này sẽ phải đóng lại. –
Ông giải thích. – Với Lisa thì không như vậy, cho nên máu chứa oxi
không đến được cơ thể. Bé cần được phẫu thuật.
Tôi thật sự sợ hãi trước thông tin này, nhưng một lần nữa bác sĩ lại trấn an tôi, bảo rằng tình trạng này khá là thông thường.
Lisa được nhập viện và lịch mổ là vào tuần tiếp theo.
Khi
nghe tin về tình trạng của Lisa, bạn bè thân thuộc đã giúp đỡ chúng tôi
rất nhiều. Họ mua quà gửi đến, và giúp chúng tôi chăm sóc bốn đứa con
còn lại của mình. Từ đó, tôi cứ đi đi lại lại giữa nhà mình và bệnh
viện. Cứ mỗi tối, sau khi Lisa ngủ, tôi lái xe về nhà, và rồi 5 giờ sáng
lại đến với con trước khi nó tỉnh giấc. Với lịch sinh hoạt như vậy, tôi
gần như không thể gần gũi chăm sóc bốn đứa con còn lại mà đành giao phó
cho chồng. Hôm nay thì chồng tôi, một huấn luyện viên bóng rổ, có một
cuộc thi đấu nên không thể đón các con về ăn tối. Được sự động viên của
các y tá, tôi đồng ý rời bệnh viện sớm.
Tôi
nhìn đồng hồ lần nữa. Đúng 4 giờ chiều. Nếu không rời khỏi đây sớm, có
thể tôi sẽ bị kẹt xe vì hôm nay là cuối tuần. Tôi biết là mình nên đi,
nhưng có điều gì đó cứ khiến tôi nấn ná.
Ừ, chỉ năm mười phút thôi có ảnh hưởng gì đâu chứ.
4 giờ 5 phút, tôi hát cho Lisa nghe mấy bài hát quen thuộc.
4 giờ 10, tôi chỉnh lại cửa chớp và tưới mấy cây xanh đặt trên bệ cửa sổ.
4
giờ 15, tôi quỳ xuống để khởi động hộp nhạc cho Lisa. Con bé có vẻ
không được khỏe cho lắm. Môi con tôi trông hơi xanh, nhịp thở ngắn.
Hoảng hốt, tôi bấm chuông báo động. Một cô y tá chạy đến. Cô ấy vỗ vai
tôi bảo:
– Con chị ổn cả mà. Chị cần phải về nhà với mấy đứa lớn đi chứ. Chúng tôi sẽ chăm sóc Lisa cẩn thận.
Tôi biết cô ấy đã nhận định sai. Tôi chạy ngay tới phòng y tá.
– Làm ơn đến kiểm tra với, – tôi van nài. – Con tôi bị làm sao thật mà.
Một cô nhìn lên:
– Chị đừng lo. Chúng tôi mới kiểm tra bé đây mà.
Cháu
hoàn toàn ổn cả. Lát nữa sẽ có người của ca trực tiếp theo đến để kiểm
tra bé lần nữa ngay khi chúng tôi hoàn thành xong bản báo cáo. Chị cứ về
đi và đừng lo lắng gì cả.
Lúc đó, tôi thật sự kích động.
– Ai đó giúp với! – Tôi vừa hét vừa chạy dọc theo sảnh bệnh viện.
Văn
phòng của bác sĩ khoa tim nằm xa khỏi khu vực phòng bệnh nhân. Cô thư
kí của bác sĩ nhảy dựng lên, cố chặn tôi lại khi tôi bất ngờ mở cửa xông
vào. Nhưng tôi đã kịp chộp lấy tay bác sĩ.
– Ông phải đi với tôi ngay bây giờ, – tôi nức nở. – Không ai nghe tôi cả, mà con tôi thì đang chết dần đấy bác sĩ.
– Chị quá căng thẳng rồi, – bác sĩ nói, – nhưng thôi được, tôi sẽ đi cùng chị.
Và
tôi cứ thế kéo ông chạy băng băng qua sảnh. Chỉ cần một cái nhìn vào cô
con gái bé bỏng phờ phạc của tôi, bác sĩ đã vội vàng bắt tay vào hành
động.
Ngay
lập tức, cả căn phòng đầy ắp bác sĩ lẫn y tá. Trong góc phòng, nơi tôi
náu mình vào để nhường chỗ cho họ thăm khám Lisa, tôi thật sự hoảng loạn
nghe họ đối thoại với nhau: “nhịp tim thấp… phẫu thuật ngay… may mà
phát hiện kịp thời, nếu không cô bé chắc không thể qua khỏi…”.
Nhờ
có sự chần chừ không chịu về ngay của tôi và sự phát hiện kịp thời đó
mà con tôi được cứu sống. Quả thật đó là một điều kỳ diệu. Chúa vẫn
thường thực hiện những điều kỳ diệu như vậy qua trực giác của những
người mẹ.