Tha thứ tức là dẹp bỏ đi chuyện sầu thảm đớn đau và tiếp tục song với niềm hạnh phúc của riêng mình.
Amanda Ford
Trong
suốt năm học, Jeff và tôi đã trò chuyện với nhau rất nhiều, nhưng có
một chuyện khiến tôi nhớ mãi là lần anh kể cho tôi nghe về gia đình
mình. Mẹ anh -một người phụ nữ hết mực yêu thương con và chu đáo -đã qua
đời không lâu sau khi Jeff tốt nghiệp trung học. Còn cha anh, một bác
sĩ thành đạt và theo lời Jeff, là một người lạnh lùng và nghiêm khắc.
Ông tin chắc rằng một người sẽ không bao giờ có thể đóng góp có giá trị
cho thế giới được nếu không theo học và tốt nghiệp đại học. Thậm chí ông
đã chuẩn bị cho Jeff vào học ở ngôi trường ông đã học ngày xưa và sẽ
chu cấp toàn bộ tiền học phí cũng như mọi chi phí ăn ở sinh hoạt cho
Jeff trong suốt thời gian anh theo học. vốn là một người năng động, ông
rất phấn khởi với ý nghĩ một ngày nào đó con trai ông sẽ nối nghiệp
mình.
Giờ
đây, Jeff đã 27 tuổi và là một nhà hoạch định kinh doanh thành công tại
một trong những công ty lớn nhất trong nước mà chẳng có một bằng cấp
nào. Thật ra, niềm đam mê của anh là môn trượt tuyết. Sau khi tốt nghiệp
trung học, anh quyết định từ chối những gì cha đã sắp đặt cho mình và
chuyển đến Colorado để làm việc trong một đội tuần tra trượt tuyết. Jeff
kể cho tôi, với nỗi đau còn hiện rõ trên đôi mắt, rằng anh vẫn còn nhớ
như in cái ngày anh nói với cha về niềm đam mê trượt tuyết và leo núi
của anh cùng những dự định của mình. Cha anh nhìn ra xa xăm, gương mặt
ông từ từ đỏ lên và nhìn Jeff một cách chán nản rồi thốt ra những lời mà
đến giờ vẫn còn văng vẳng bên tai Jeff:
"Mày
là một thằng lười biếng. Tao không có đứa con nào làm việc cho khu
trượt tuyết và không học đại học cả. Lẽ ra tao nên biết mày chẳng được
tích sự gì. Đừng quay về cái nhà này đến chừng nào mày có đủ lòng tự
trọng để dùng cái đầu mà Thượng Đế đã ban cho mày mà đi học!"
Ke từ lúc đó, hai cha con anh không nói với nhau một lời nào nữa.
Jeff
không chắc rằng cha anh có biết là anh đã quay về và ở gần nhà hay
không và dĩ nhiên anh không muốn ông biết là anh đang học đại học. Anh
lặp đi lặp lại rằng anh đang làm điều ấy cho chính bản thân anh chứ
không phải vì ông ấy.
Jeff
có một người chị gái tên là Janice, luôn ủng hộ những quyết định của
anh. Chị vẫn liên lạc với cha nhưng Jeff không cho chị kể gì về Jeff với
ông.
Lễ
tốt nghiệp của Jeff năm đó là một ngày nắng nóng trong tháng sáu. Khi
tôi đi quanh nói chuyện với mọi người trước khi lễ tốt nghiệp diễn ra,
tôi nhận thấy có một người đàn ông vẻ mặt bối rối:
- Xin lỗi, ông ta đến gần tôi và lịch sự hỏi, hôm nay ở đây đang diễn ra cái gì vậy?
- Lễ tốt nghiệp đấy bác ạ! Tôi mỉm cười đáp.
- Lạ nhỉ - ông nói - con gái tôi bảo tôi đến gặp nó ở đây. Rồi đôi mắt ông rạng rỡ và bất giác ông mỉm cười
- Có lẽ nó hoàn tất một đại học nào nữa và muốn làm tôi ngạc nhiên đây!
Tôi giúp ông tìm một chỗ ngồi và khi chia tay tôi ông nói:
- Cám ơn cháu đã giúp bác. Nhân tiện, bác cũng xin giới thiệu bác là bác sĩ Holstrom.
Tôi
lạnh cứng người trong một giây. Jeff Holstrom. Bác sĩ Holstrom. Đây có
phải là người mà tôi được nghe kể hồi năm ngoái không? Đây chính là
người đàn ông lạnh lùng nghiêm khắc buộc con trai phải học đại học, nếu
không thì không bao giờ được trở về nhà nữa đây sao?
Không
lâu sau, những giai điệu quen thuộc của bài "Pomp and Circumstance"
vang lên. Tôi quay về chỗ của mình và liếc nhìn bác sĩ Holstrom. Dường
như ông ta đang tìm con gái trong số những sinh viên tốt nghiệp đang
đứng trên sân khấu. Những bài diễn văn được đọc lên, lời chúc mừng được
gửi đến các sinh viên tốt nghiệp và chủ nhiệm khoa bắt đầu đọc danh sách
những người tốt nghiệp.
Jeff
là người cuối cùng lên nhận bằng. Tôi nghe người ta đọc tên anh: Jeff
Holstrom. Anh bước ngang qua sân khấu, nhận tấm bằng từ tay ông hiệu
trưởng và ngay khi bắt đầu bước xuống bậc thang, anh đã đưa mắt xuống
hàng ghế khán giả phía dưới tìm chị mình.
Trong
hàng ghế khán giả, có một dáng người đứng dậy - đó chính là bác sĩ
Holstrom. Tôi không biết làm thế nào mà Jeff có thể thấy được ông trong
đám đông, nhưng tôi biết mắt họ đã gặp nhau. Bác sĩ Holstrom mở rộng
cánh tay, như thể để ôm không khí quanh ông. Ông cúi thấp đầu, gần như
muốn xin lỗi. Trong một khoảnh khắc thời gian dường như ngưng đọng, và
dường như chỉ có hai người trong khán phòng. Jeff bước xuống cầu thang,
đôi mắt anh đẫm lệ.
- Cha mình đấy! - anh thì thào với tôi - Tôi mỉm cười.
- Bây giờ anh định làm gì? Tôi hỏi.
- À - anh nói - tôi nghĩ tôi sẽ về thăm gia đình mình.