Ngày
xửa ngày xưa, có một bà mẹ sinh được một người con trai. Bà đặt tên là
Gióng. Lạ thay Gióng đã ba tuổi mà chẳng nói, chẳng cười, cứ đặt đâu thì
nằm đấy.
Thuở
ấy nước ta bị giặc xâm chiếm. Vua sai sứ giả đi tìm người tài giỏi ra
giúp nước. Nghe loa sứ giả kêu gọi, Gióng bỗng ngồi dậy, thưa với mẹ:
“Mẹ ơi! Mẹ ra mời sứ giả vào đây cho con!”. Từ ngày gặp sứ giả, Gióng
lớn nhanh như thổi. Cơm ăn mấy cũng chẳng no; cả làng bèn góp gạo nuôi
Gióng.
Theo
lời Gióng, vua truyền lệnh đúc ngựa sắt, rèn roi sắt, nón và áo giáp
sắt khiêng đến cho Gióng. Gióng đứng dậy vươn vai, trở thành một ngời
cao lớn lạ thờng. Gióng mặc áo giáp sắt, đội nón sắt, cầm roi sắt, nhảy
phốc lên lưng ngựa sắt.
Ngựa
hí lên một tiếng dài và phun ra lửa, rồi cùng Gióng phi thẳng đến nơi
có quân giặc, đánh cho chúng tơi bời. Roi sắt gãy, Gióng nhổ tre ở bên
đường tiếp tục đánh giặc.
Giặc tan tác, tháo chạy. Gióng
buông cụm tre xuống. Tre gặp đất tươi tốt trở lại và có màu vàng óng vì
đã nhuộm khói lửa chiến trận. Đó chính là giống tre ngà ngày nay vẫn
trồng.
Phá
xong giặc, Gióng phi ngựa đến núi Sóc Sơn, quay đầu chào tạm biệt quê
hương và vái tạ mẹ già. Rồi cả ngời và ngựa từ từ bay thẳng lên trời.
Nhân dân ta nhớ công lao đánh giặc cứu nước của chú bé, gọi chú là Thánh
Gióng.