Có lần, một bạn học sinh hỏi tôi rằng: Trái Đất ba phần tư là nước, sao không gọi là Trái Nước mà gọi là Trái Đất?
Câu trả lời rất có thể là vì con người lấy không gian sống của mình để
định vị, và họgọi tên theo thể hoán dụ. Con người thân thiện với đất hơn
là với nước. Đơn bào, đa bào…Có thể hàng triệu triệu năm trước,
conngười đi ra từ nước. Nhưng khoảng thời gian quá lâu đủ để họ xa lạ
với cái nôi của mình. Nước sâu thăm thẳm, đại dương bao la tiềm ẩn bao
bất trắc. Nào là ma tà, thuỷ quái, tam giác quỷ, tàu ma, sóng thần… Kể
từ đó, họ đã thân thiện với Sơn Tinh hơn là Thuỷ Tinh.
“Giọt lệ giữa không trung” – là Trái Đất – đã thực sự là nước mắt khi
một con sóng thần đã tàn phá Nam Á và Đông Nam Á trong ngày Chủ nhật
định mệnh vừa qua, cướp đi sinh mạng của gần 90.000 người. Đó chưa phải
là con số cuối cùng. Những ngôi làng chài nghèo từ bao đời của những
nước nghèo, trong phút chốc hoang tàn. Những người mẹ trong phút chốc
mất con, tiếng kêu lạc giọng. Những ngôi nhà đổ nát, những xác người.
Ôi, những xác người đã qua kiếp người, đã tạm biệt cuộc sống hiềnhoà,
lương thiện. Những em bé. Có những em bé, chết rồi mà cánh tay vẫn vươn
lên, không thể hạ xuống được. Có thể đó là động tác cuối cùng vươn tay
gọi mẹ trong nỗi kinh hoàng và tuyệt vọng.
Vậy là đã có trái nước, trong một nghĩa nào đó! Gió có trái gió, và nước
có trái nước. Khốc liệt, bạo tàn. Đất nước mình nằm xoài trên bờ biển.
Nhiều bão lũ. Và rất nhiều những người đàn ông ra biển không về. Cho nên
chúng mình hiểu được nỗi đau thiên tai. Hôm nay chúng mình cùng chia sẻ
nỗi đau với thế giới, cũng như thế giới cũng đã từng bao lần cùng dân
mình chia bất hạnh.
Mặt Trăng, Mặt Trời, Sao Hoả, Sao Kim… Chỉ có Địa Cầu được gọi là Trái
Đất. Trái chín, trái rụng, trái là phải lửng lơ giữa không gian. Mong
manh làm sao! Tôi đã từng khuyên em phải viết hoa cả hai chữ Trái Đất.
Đâu phải bởi chỉ vì đó là luật chính tả cho danh từ riêng, là độc nhất
vô nhị. Mà còn vì lòng trân trọng thiêng liêng trước sự mong manh này.
Rồi sẽ hàn gắn nỗi đau và rút cho mình những suy ngẫm. Suy ngẫm đầu tiên
là trận động đất này có thể báo động kịp nếu thông tin có thể chia sẻ.
Thông tin đã không được chia sẻ vì không đủ thiết bị lắp đặt hệ thống
cảnh báo, các nước không đủ khả năng tài chính để tham gia dịch vụ thuê
bao chia sẻ thông tin. Indo, Sri Lanka, ấn Độ, Bangladesh, Somalia…Người
nghèo bao giờ cũng ở trong nhóm có nguy cơ cao. Nước nghèo cũng vậy?
Tự nhiên này còn biết bao điều chúng ta chưa hiểu hết, hiểm hoạ vẫn còn
rình rập. Vậy thì thế giới này hãy tiếp tục tập trung cho sự khám phá,
hiểu biết tự nhiên, để conngười luôn được dự báo nhiều nhất có thể.
Mất mát, khổ đau. Thêm một lần nữa để conngười biết e ngại trước mẹ
thiên nhiên. Để trong khả năng của mình có thể, trong một phạm vi khác,
con người có trách nhiệm hơn trong môi trường sống của mình, để xã hội
này phát triển bền vững như ước vọng.