Bác
Hồ của chúng ta, từ sau khi bỏ phiếu tán thành gia nhập Quốc tế thứ ba
tại Đại hội Tua Đảng Xã hội Pháp đêm 30/12/1920, thì cũng từ giờ phút
ấy, Người trở thành người cộng sản, trở thành một trong những người sáng
lập Đảng Cộng sản Pháp. Đồng thời cũng là người cộng sản Việt Nam đầu
tiên.
Từ
người yêu nước trở thành người cộng sản, như Người đã nói rõ, là do
trải qua thực tế đấu tranh và nghiên cứu lý luận, Người đã hiểu được
rằng “chỉ có chủ nghĩa xã hội, chủ nghĩa cộng sản mới giải phóng được
các dân tộc bị áp bức và những người lao động trên thế giới khỏi ách nô
lệ”.
Trong
gần 50 năm mang danh hiệu người cộng sản, khi thuận lợi, lúc khó khăn,
dù khi chỉ là một người thợ ảnh bình thường hay đã trở thành vị Chủ tịch
nước đầy uy tín và danh vọng, ở buổi cách mạng thắng lợi dòn dã hay khi
bị kẻ thù dồn dập phản kích, lúc nào Bác Hồ của chúng ta cũng tỏ ra là
một người cộng sản kiên định, thủy chung, nghĩa khí, thắng không kiêu,
bại không nản, vô cùng khiêm tốn nhưng cũng rất mực tự hào về danh hiệu
người cộng sản của mình.
Đã
có thời, có người nhấn mạnh quá đáng phẩm chất siêu việt của người cộng
sản, cho rằng đó là những người có một tính chất đặc biệt riêng… được
cấu tạo bằng một chất liệu đặc biệt riêng. Không biết đó có phải một
trong những nguyên nhân đẻ ra cái gọi là “thói kiêu ngạo cộng sản” hay
không?
Có
điều chắc chắn rằng Bác Hồ của chúng ta không tán thành cách nói thậm
xưng đó, nhất là vào khi Đảng cầm quyền, vào lúc cách mạng đang thuận
lợi. Người nói “Đảng viên chúng ta là những người rất tầm thường, vì
chúng ta đều là con của giai cấp công nhân, của nhân dân lao động… thế
thôi. Chính vì chúng ta rất tầm thường nên Đảng ta rất vĩ đại”.
Người đã từng nói nhiều lần: Người cộng sản cũng là con người, nên có ưu, có khuyết, có tốt, có xấu.
“Đảng
ta không phải trên trời sa xuống. Nó ở trong xã hội mà ra”. “Cũng như
những người hàng ngày lội bùn mà trên mình họ có hơi bùn, vết bùn… Cần
phải tắm rửa lâu mới sạch”. Vì vậy người dạy: Không phải khắc lên trán
hai chữ “cộng sản” là được nhân dân tín nhiệm đâu; phải khiêm tốn, không
hiếu danh, không kiêu ngạo, phải nhớ mình vừa là người lãnh đạo, vừa là
người đầy tớ của nhân dân.
Bác
Hồ của chúng ta, trong cuộc đời hoạt động cách mạng đi Âu về Á, đã từng
giáp mặt với bao gian khổ, khó khăn (hai lần ngồi tù: 1931-1933 và
1942-1943); đã từng lãnh án tử hình vắng mặt (năm 1929); nhưng vì tin
vào lý tưởng, tin vào nhân dân, tin ở chính mình, nên khi nào Người cũng
ung dung, tự tại, luôn thể hiện nhân cách cao đẹp của người cộng sản.
Năm
1931, khi Người bị giam trong nhà ngục Vic-to-ri-a của đế quốc Anh tại
Hồng Kông hoặc bị bệnh phải đưa vào nhà thương, nhiều “ông, bà” người
Anh có quyền thế và cả một số nhân viên người Trung Quốc đã rủ nhau đến
xem, ý chừng họ muốn thấy mặt mũi “lạ lùng” của một người cộng sản! Cuối
cùng, họ đã bắt gặp một nhân cách lớn mà họ rất khâm phục và sẵn lòng
giúp đỡ từ đó.
Năm
1944, tại Liễu Châu (Trung Quốc), tuy Người được ra khỏi ngục Quốc dân
Đảng, nhưng vẫn bị quản thúc vì họ biết Người là lãnh tụ cộng sản, không
muốn thả cho về nước, Bác Hồ nói thẳng với Trương Phát Khuê: “Tôi là
người cộng sản nhưng điều mà tôi quan tâm hiện nay là độc lập và tự do
của nước Việt Nam”. Chính lòng yêu nước đức độ và tài trí của Bác Hồ đã
làm cho Trương cảm phục, trả lại tự do và tạo mọi điều kiện thuận lợi
cho Người trở về Việt Nam.
Năm
1946, ở Pa-ri, trong một cuộc họp báo, một nhà báo Pháp muốn làm giảm
thiện cảm của người Pháp không ưa cộng sản đối với Bác, bằng cách đưa ra
một câu hỏi:
- Thưa Chủ tịch, Ngài có phải là cộng sản không?
Bác Hồ của chúng ta liền đi đến lẵng hoa để trên bàn, vừa rút ra từng bông tặng mỗi người, vừa vui vẻ nói:
- Tôi là người cộng sản như thế này này!
Nguồn tin: (Sưu tầm)