Qua
nhiều năm dạy piano, tôi nhận ra rằng trẻ em có nhiều cấp độ năng lực
về âm nhạc. Tôi chưa bao giờ hân hanh có được một học trò thần đồng nào
cả, dù cũng có một số học sinh thật sự tài năng.
Tôi
có được cái mà tôi gọi là những học viên "được thử thách về âm nhạc".
Robby là một ví dụ. Robby được 11 tuổi khi mẹ cậu bé, một người mẹ độc
thân, đưa cậu đến học bài piano đầu tiên. Tôi thích học viên của mình
(đặc biệt là những bé trai) bắt đầu học ở lứa tuổi sớm hơn, và điều đó
tôi cũng có giải thích với Robby. Nhưng Robby nói rằng mẹ em hằng ao ước
được nghe em chơi piano. Vì vậy, tôi nhận cậu bé vào lớp.
Qua
nhiều tháng, cậu bé thì cần mẫn học bài và cố gắng luyện tập, tôi thì
cố gắng nghe và động viên cậu. Cứ cuối mỗi bài học hàng tuần, em lại
nói: "Một ngày nào đó mẹ sẽ nghe em đàn". Nhưng dường như vô vọng. Đơn
giản là cậu bé không có năng khiếu bẩm sinh. Tôi chỉ nhìn thấy mẹ cậu bé
từ xa khi bà đưa con đến hoặc ngồi chờ con trong chiếc xe hơi cũ kỹ. Bà
luôn vẫy tay và mỉm cười nhưng không bao giờ vào nói chuyện với tôi.
Rồi
một ngày kia, Robby thôi không đến lớp. Tôi có nghĩ đến việc gọi em,
nhưng lại thôi, vì nghĩ rằng em đã quyết định theo đuổi một cái gì khác.
Thật sự, tôi cũng mừng vì em nghỉ. Robby là một màn quảng cáo tồi tệ
cho khả năng dạy học của tôi!
Vài
tuần sau, tôi gửi đến nhà các học trò của mình tờ bướm giới thiệu về
buổi biểu diễn sắp tới. Thật ngạc nhiên, Robby hỏi em có thể tham gia
biểu diễn không. Tôi trả lời rằng buổi diễn chỉ dành cho những bạn còn
đang học, trong khi em đã nghỉ rồi.
Robby
nói mẹ em bị bệnh nên không đưa em đến lớp được, nhưng em vẫn tiếp tục
luyện tập. Em năn nỉ tôi cho em tham gia. Tôi không hiểu điều gì đã xui
khiến tôi đồng ý. Có thể vì sự kiên trì của cậu bé, hoặc có thể vì một
cái gì đó trong tôi lên tiếng rằng sẽ ổn cả thôi.
Rồi
đêm diễn cũng đến. Khán phòng của trường chật ních những phụ huynh, bạn
bè, thân nhân của các em học viên. Tôi xếp Robby ở gần cuối chương
trình, trước tiết mục nói lời cám ơn học viên và biểu diễn một bản nhạc
kết thúc chương trình của tôi. Tôi sắp xếp thế để nếu
Robby có làm hư bột hư đường thì tôi cũng có thể cứu vãn bằng tiết mục của mình.
Và
buổi diễn đã diễn ra khá suôn sẽ. Rồi đến lượt Robby. Cậu bé bước lên
sân khấu với bộ quần áo nhàu nhèo và mái tóc giống như cậu mới vừa dùng
máy đánh trứng để đánh bưng nó lên. Tôi thầm nghĩ sao em không ăn mặc
như các học viên khác, sao mẹ em không chịu ít ra là nhắc em chải đầu
trước khi đến với buổi tối đặc biệt này.
Tôi
ngạc nhiên khi Robby tuyên bố em chọn bản Concerto số 21 của Mozart.
Tôi vô cùng bất ngờ với những gì được nghe tiếp theo. Các ngón tay cậu
bé lướt nhẹ nhàng và linh hoạt trên phím đàn. Tiếng nhạc đi từ cực nhẹ
đến cực mạnh, từ rộn rằng đến sâu lắng. Tôi chưa từng được nghe người
nào ở tuổi Robby chơi nhạc Mozart tuyệt vời đến vậy. Sau sáu phút rưỡi,
em kết thúc bằng một đoạn nhạc mạnh dần lên. Mọi người đứng dậy vỗ tay
vang dội.
Ngây
ngất và giàn giụa nước mắt, tôi chạy lên sân khấu, ôm chầm lấy Robby
trong niềm hạnh phúc. "Tôi chưa bao giờ nghe em chơi tuyệt như vậy! Em
làm cách nào thế?".
Qua
micro, Robby nói trong xúc động, giọng ngắt quãng: "Cô có nhớ em đã nói
mẹ em bị bệnh không? Mẹ em bị ung thư và đã mất sáng ngày hôm Cịua. Mẹ
em bị điếc bẩm sinh, vì vậy tối nay em đã cố gắng đến đây vì nghĩ rằng
đây là lần đầu tiên mẹ có thể
nghe em chơi đàn. Em đã cố hết sức mình vì điều ấy".
Cả
khán phòng hôm ấy không ai cầm được nước mắt. Khi những người ở Ban
Công tác xã hội dẫn Robby về để nhận người đỡ đầu, mắt họ cũng đỏ và đầy
xúc động. Tôi thầm nghĩ cuộc đời mình đã giàu hơn biết mấy khi nhận
Robby làm học trò.
Vâng,
tôi không có học trò thần đồng nào cả, nhưng tối hôm ấy, tôi trở thành
học trò của Robby. Em đã dạy tôi ý nghĩa của lòng kiên trì, tình yêu và
niềm tin vào bản thân hoặc thậm chí dám đặt cược vào một người khác mà
không hiểu tại sao.
Tôi
tin rằng luôn có những thiên thần ở quanh chúng ta, bên cạnh chúng ta,
và trong bản thân ta. Có lẽ bạn cũng có một thiên thần trong cuộc đời
bạn, chỉ có điều đôi lúc chúng ta không nhận ra mà thôi?.