Vào một ngày trong sáng giữa mùa mưa. Một con công đang vui vẻ nhảy múa trong một khu rừng. Đột nhiên nó nhớ tới tiếng nói xấu xí của mình. Sắc mặt nó trở nên nhợt nhạt và nước mắt bắt đầu tuôn ra.
Đột nhiên nó trông thấy một con chim sơn ca đang đứng hát trên một cành cây gần đó. Nghe một lúc, con công than thở, “Chim sơn ca có một tiếng hót ngọt ngào mà mọi người yêu mến và ca ngợi, còn tôi khi thốt lên một tiếng thì người ta chế giễu. Tôi thật là xui xẻo!”
Ngay lúc đó nữ thần Juna, vị thần cai quản các vị thần, xuất hiện. Bà hỏi con công, “Tại sao con buồn?” Công nức nở, “Con có một thân hình xinh đẹp được mọi người ca ngợi, nhưng lại có một giọng nói thật là tồi tệ đến nỗi ai cũng chê cười. Vì thế có đẹp cũng vô ích”.
Nữ thần trả lời: “Con là người duy nhất không hài lòng với chính mình. Nhiều sinh vật được Thượng Đế ban tặng với những món quà khác nhau như: con với vẻ đẹp, đại bàng với sức mạnh, sơn ca với tiếng hót ngọt ngào, vân vân. Vì vậy, không nên than phiền về khuyết điểm của mình mà hãy chấp nhận như vậy và vui vẻ lên”.
Chúng ta không nên hối tiếc về những gì mình không có mà thay vào đó nên hài lòng với những gì mình có.