Khi còn trẻ tôi thích hầu như hết tất cả mọi thứ: kem, sôcôla, cái máy đánh chữ, khiêu vũ…
Tôi cũng yêu thương rất nhiều người: cha mẹ, người yêu ( sau này là
chồng), sau đó là con cái, các sinh vật mà chồng tôi nuôi trong nhà. ”
Tôi thích cái này”. Tôi có thể dễ dàng nói câu đó. Và một phút sau tôi
có thể thích thêm nhiều thứ khác. Không có biên giới cho sự yêu thương
và thích thú.
Nhưng bây giờ tôi đã cẩn thận hơn về sự yêu thương của mình. Vì
tôi đã biết cảm giác yêu thương 1 cái gì rồi bị đánh mất chính thứ đó.
Lúc đó tình yêu thương trở nên dằn vặt và đau đớn lắm, trở thành vết
thương mãi mãi không hàn gắn được. Đó là khi chồng tôi qua đời.
Tôi
vừa phải phẫu thuât dạ dày. Tôi khó chịu với tất cả mọi thứ. Tiếng tivi
quá ồn. Tiếng chuông điện thoại thật phiền. Tôi không muốn nhìn ra cửa
sổ và nhìn người ta đang tận hưởng một ngày tốt lành. Tôi cảm thấy mình
già nua và vô dụng. Tôi khó chịu về cơ thể mình, về tuổi tác về sức
khoẻ…
Cho
đến ngày thứ 3 kể từ khi phải nằm bẹp trên giường, tôi cảm thấy đỡ mệt
hơn. Tôi ngồi dậy, nhìn quanh, căn phòng trống rỗng, tôi ngồi yên lặng,
than thân trách phận.
Bỗng một chiéc máy bay giấy phi vèo vào phòng, đậu ngay ở chân giường
tôi. Giở cái máy bay ra tôi thấy một dòng chữ nguệch ngoạc ” Chúc bà mau
khoẻ. Cháu yêu bà – Ryan”
Tôi nghe có tiếng rậm rịch bên ngoài. Trời đất, gió. Hình như có tuyết,
vì tôi nghe có tiếng mọi người giậm lịch bịch những đôi ủng đi trời
tuyết. Tôi đi ra phía cửa, cầm theo chiếc máy bay giấy.
Đã đến lúc bước vào thế giới lần nữa với sự yêu thương dẫn đường.