Chuyện
xảy ra vài năm trước đây. Lúc đó, gia đình tôi có nuôi một chú chó nhỏ
rất đáng yêu tên Blue. Thế rồi chúng tôi sớm nhận ra rằng mình không có
nhiều thời gian để chăm sóc Blue vì ai cũng bận rộn. Cuối cùng, chúng
tôi quyết định tìm cho Blue một gia đình mới có điều kiện chăm sóc nó
tốt hơn.
Qua
một đồng nghiệp, tôi được biết về một gia đình đã từng nuôi chó và hiện
đang tìm một chú chó con để nuôi. Người chồng là Frank, người vợ là
Donna, cả hai hiện đang làm việc ở một bệnh viện địa phương.
Tôi
gọi điện đến và họ đồng ý. Họ có vẻ rất xúc động về việc được nhận nuôi
Blue. Hôm sau, chồng tôi đưa Blue đến. Nhưng thật ngạc nhiên, không có
ai ở nhà. Anh ấy đợi thêm vài phút nữa rồi tiếp tục gõ cửa. Một người
đàn ông ở ngôi nhà bên cạnh ló đầu qua hỏi:
- Anh tìm ai thế?
Chồng tôi bảo anh ấy muốn tìm Frank.
- Ô, Frank đã vào bệnh viện rồi mà. - Người hàng xóm nói. - Tôi cũng không biết là khi nào anh ấy sẽ về nữa.
Chồng
tôi cảm thấy bối rối vì anh ấy sắp phải đi dự một cuộc họp quan trọng
nên không thể chờ lâu hơn được. Sau khi nghe anh giải thích về chuyện
con chó, người hàng xóm đề nghị là ông ta sẽ trông nom Blue cho đến khi
Frank về. Không còn cách nào khác, chồng tôi đành phải đồng ý.
Vài
ngày sau, chúng tôi được biết là gia đình Frank vẫn chưa nhận được chú
chó từ người hàng xóm. Thì ra, chồng tôi đã nhầm đường và có lẽ ngôi nhà
đó cũng có một người đàn ông tên Frank.
Chúng tôi trở lại ngôi nhà mà chồng tôi đã gỏi Blue. Sau khi nghe chúng tôi giải thích, người hàng xóm hôm nọ lộ vẻ buồn bã:
-
Con chó của ông bà không sao cả, nó vẫn khỏe mạnh. Nhưng tôi mong ông
bà sẽ không mang nó về. - Trầm ngâm một hồi lâu, ông ta nói tiếp. -
Frank đã qua đời vào ngày mà anh đưa con chó đến. Cơn nhồi máu cơ tim đã
giết anh ấy. Đó quả thật là một cú sốc lớn đối với gia đình Frank. Vì
thế tôi đã quyết định là sẽ không làm phiền gia đình họ về chuyện con
chó. Tôi mới mang nó qua nhà họ ngày hôm qua. Tôi nói với con gái của
Frank
là cha cô đã đặt mua tặng cô một chú chó nhỏ, nhưng lúc người ta đưa
đến, không có ai ở nhà nên tôi đã đứng ra nhận thay. Cô bé hầu như không
thể tin vào chuyện đó. Cô bé xúc động đón lấy chú chó con từ tay tôi
rồi ôm chặt vào lòng, bật khóc nức nở. Lúc đó, tôi thật sự không biết
phải nói gì, chỉ im lặng đứng nhìn. Sau một hồi, cô bé ngẩng lên và nói:
"Có lẽ chú không hiểu điều này có ý nghĩa với cháu đến nhường nào đâu.
Cháu hạnh phúc lắm khi nhận con chó nhỏ của cha cháu để lại". Khi nói
câu đó, khuôn mặt cô bé tràn ngập sự yêu thương.
Chia
tay người hàng xóm tốt bụng, chúng tôi ra về với một tâm trạng xúc động
sâu sắc. Cuối cùng, chồng tôi nói với tôi, giọng thanh thản:
- Đây là sự nhầm lẫn ý nghĩa nhất mà chúng ta có được.