“Khi bạn cười, cả thế gian sẽ mỉm cười với bạn, còn nếu bạn khóc, bạn chỉ khóc trong cô đơn. ”
E. w. Wilcox
Ngày
nọ, có một cậu bé đến xin học vẽ tại nhà một họa sĩ khá nổi tiếng. Để
nhận biết khả năng của cậu, người thầy đã yêu cầu cậu vẽ một bức tranh
với đề tài tự chọn. Chỉ một lúc sau, cậu nộp cho thầy bức tranh vẽ cảnh
thiên nhiên. Đó là một bức vẽ khá đẹp mắt với nhiều cảnh vật phong phú,
không gian khoáng đạt, nhưng lại thiếu đi sự sinh động.
- Tại sao con đưa nhiều gam màu xanh vào bài vẽ của con vậy? - Người họa sĩ hỏi cậu học trò nhỏ.
- Vì con thích nhất là màu xanh. - Cậu bé trả lời.
- Thế còn các màu khác như vàng, đỏ, cam, nâu thì sao? Chắc con không thích chúng nên ít dùng đến có phải không?
- Dạ vâng ạ! - Cậu thẳng thắn.
- Còn các màu tím, xám, đen... thì sao? - Người họa sĩ hỏi tiếp.
- Con ghét những màu ấy!
Người họa sĩ dừng một lát, rồi chỉ vào bức tranh và từ tốn nói:
-
Con hãy nhìn xem, bức tranh của con tuy cảnh vật phong phú, không gian
thoáng rộng nhưng lại thiếu đi sự sinh động, tinh tế. Cái hồn của bức
tranh cũng không có cơ hội để tỏa sáng. Vì sao vậy? Vì nó thiếu đi những
sắc màu của hiện thực. Con đã cố tình không cho những sắc màu ấy vào
bức vẽ của mình vì con không thích chúng, nhưng cũng chính vì vậy mà bức
tranh của con trông rất buồn tẻ. Khi vẽ, cũng như khi sống trên đời,
con không thể chỉ biết tới những điều mình thích mà thôi, mà còn có rất
nhiều thứ liên quan khác làm cho cuộc sống này sinh động, muôn màu muôn
vẻ. Con hãy mở rộng lòng mình đón lấy mọi điều của cuộc sống này. Đó
cũng là cách mà một người họa sĩ có thể sáng tạo nên những bức tranh có
hồn và thật sự đi vào lòng người.
Bài
học đầu tiên ấy, cậu bé ghi nhớ mãi trong lòng mình. Thời gian dần
trồi, từ bài học đó, cậu bé nghiệm ra rằng, cuộc sống này là một chuỗi
những mối quan hệ tương tác lẫn nhau.
Là
một phần tử trong hệ thống những mối quan hệ đó, chúng ta không thể co
mình lại trong cái vỏ ốc ích kỷ của mình được. Một điều gần gũi nhất, đó
là chúng ta không phải chỉ biết yêu thương người thân, gắn bó với những
người mình yêu quý, mà còn phải mở rộng tấm lòng với tất cả những người
xung quanh, kể cả những người mà ta từng ghét bỏ hay chưa từng cảm thấy
yêu thương. Tất cả những con người ấy chính là những nhân tố để làm bức
tranh cuộc sống của mỗi chúng ta trở nên hoàn thiện.