Chuyện
kể rằng có một chàng trai trong lúc lang thang trên sa mạc đã đi ngang
qua một dòng suối nước trong như pha lê. Dòng nước này ngọt đến mức anh
ta đã quyết định lấy đầy bình da để mang về cho một vị bô lão của bộ tộc
là thầy của anh.
Sau
cuộc hành trình dài bốn ngày, anh ta mang nước đến mời vị bô lão. Ông
uống một hơi dài, mỉm cười trìu mến và cám ơn người học trò vì thứ nước
ngọt lịm. Chàng trai vui mừng trở về làng.
Sau
đó, ông thầy cho một người học trò khác nếm thử nước đó. Vừa nhấp thử
một ngụm, anh này phun ra ngay và nói nước có mùi ghê quá. Dường như
nước đã có mùi hôi do bình da cũ kỹ. Người học trò hỏi thầy: “Thưa thầy,
nước hôi hám như vậy, vì sao thầy lại làm ra vẻ thích nó?”.
Ông
thày trả lời: “Anh mới chỉ uống nước. Còn ta thưởng thức cả món quà.
Thứ nước này chứa đựng trong đó cả hành động yêu mến và không gì có thể
ngọt ngào hơn được”.
Người
lớn chúng ta hiểu bài học này rõ nhất khi chúng ta nhận những món quà
đơn sơ từ con cái. Dù đó là gì đi nữa, thái độ cần có của chúng ta là sự
trân trọng và thể hiện sự cảm ơn bởi vì ý tưởng của trẻ lồng trong món
quà.
Lòng
biết ơn không phải lúc nào cũng tự nhiên mà có được. Hầu hết trẻ em và
nhiều người lớn chúng ta chỉ đánh giá món đồ vật hơn là tình cảm kèm
theo đó. Chúng ta cần tự nhắc nhở bản thân và dạy cho con trẻ biết về vẻ
đẹp và sự trong sáng của tình cảm và cách thể hiện sự biết ơn. Sau
cùng, những món quà tặng xuất phát từ tấm lòng thực sự là món quà ý
nghĩa nhất.