“Thực tế đã chứng minh răng người hạnh phúc nhất chính là người làm cho người khác hạnh phúc. ”
Karl Marx
Mọi
người bên ngoài hành lang bệnh viện không biết. Các y tá, bác sĩ, sinh
viên y khoa thực tập cũng như bệnh nhân và thân nhân của họ đều không
biết. Ai mà có thời gian để quan tâm đến căn phòng nhỏ bé ấy cơ chứ? Họ
đều bận rộn chạy ngược chạy xuôi suốt ngày từ dãy nhà A sang dãy nhà B
trong cái bệnh viện rộng lớn này, và tất nhiên như thế thì làm sao biết
được điều gì đang diễn ra trong căn phòng đó!
Nếu
chịu khó ghé mắt nhìn vào bên trong căn phòng ấy, ắt hẳn họ sẽ dễ dàng
nhận ra một bệnh nhân trạc 70 tuổi, đầu tóc bạc phơ trông rất phúc hậu.
Bên cạnh ông là một cô bé có mái tóc đen tuyền và rất xinh đẹp. Cô bé
đến đây để ngồi bên ông và lắng nghe ông nói.
Có
lẽ không ai biết trong bốn bức tường lạnh lẽo ấy có một phép màu đang
linh nghiệm. Nhìn từ bên ngoài vào, ai cũng nghĩ ngay rằng đó chỉ là một
cuộc thăm viếng bình thường giữa đứa cháu gái và người ông kính yêu.
Nhưng không phải đơn giản như vậy. Cô bé không phải là cháu gái ông.
Giữa ông lão và cô không hề có một chút quan hệ máu mủ nào cả. Nhưng
bằng tình thương yêu của mình, cô bé đã làm nên một phép màu thần kỳ mà
không phải ai cũng có thể nhận ra bằng trực giác.
Trong
những khoảnh khắc cuối cùng, ông lão gầy yếu kia cố vẽ lại bức tranh về
cuộc đời mình. Từng lời nói của ông như từng nét cọ bay bổng. Đó mới
chỉ là phần nửa của phép màu.
Điều kỳ diệu chính là ở cô bé kia. Cô đang chăm chú lắng nghe với vẻ mặt đầy cảm thông, chia sẻ.
Chiếc
đồng hồ đo sự sống của ông cụ đang đếm ngược. Ông dựa người vào chiếc
gối, đôi mắt ánh lên những tia sáng từ những ký ức đẹp đẽ nào đó mà ông
đang nghĩ tới. Từng lời của ông đưa cô bé trở về với quá khứ, đi vào
những miền đất xa xôi. Đã lâu lắm rồi ông mới có dịp tâm sự về những
khoảng thời gian tươi đẹp và những chân trời mà ông đã từng đi qua.
Ông
lão đã ở trong khu dưỡng lão của bệnh viện này từ rất lâu. Cũng chừng
ấy thời gian, ông sống trong lặng lẽ, chỉ biết trò chuyện với cái bóng
của mình. Có lẽ gia đình ông cụ cũng không muốn đưa ông vào nơi u ám,
buồn tẻ như thế này. Họ chỉ quá... bận bịu, hoặc quá mệt mỏi nên chẳng
bao giờ có đủ kiên nhẫn để du hành vào những câu chuyện quá khứ xa xăm
kia. Họ đã nghe đi nghe lại những câu chuyện ấy không biết bao nhiêu
lần. Họ cho đó là một căn bệnh, và vì thế ông phải vào đây. Họ nào biết
rằng ông cụ chỉ muốn chia sẻ những kỷ niệm năm xưa, bởi mỗi lần nhớ lại,
ông như được trở về với thời son trẻ, đầy niềm vui sống của mình.
Cô
bé lặng im lắng nghe, trong tâm trí cô hiện lên hình ảnh một chàng thư
sinh cao lêu nghêu với gương mặt khá thẹn thùng vì chưa một lần bước ra
khỏi vùng quê Oregon nghèo khó của mình. Thế nhưng vào sinh nhật lần thứ
18, chàng trai tưởng chừng nhút nhát đó đã quyết định bơi ngược dòng
con sông Columbia hiểm trở để sang Washington. Cậu bơi đến tận bờ bên
kia và nằm soài trên đó, thở hổn hển lấy lại sức để bơi trở về.
Bức
tranh quá khứ càng lúc càng hiện lên rõ trong đầu ông. Chàng trai trẻ
là ông ngày ấy rất hay ra tay cứu giúp những con thú rừng bị thương.
Cuộc sống lúc đó mới yên ả làm sao! ông đã từng nuôi giấc mộng trở thành
một bác sĩ thú y và gắn bó suốt đời với vùng quê êm đềm của mình. Nhưng
rồi chiến tranh thế giới lần thứ hai nổ ra, hai người bạn thân của ông
lần lượt vào quân ngũ. Ngày tiễn bạn lên đường, ông cũng quyết định cho
số phận riêng của mình, ông muốn vào lực lượng hải quân. Nhưng có điều
rắc rối là trạm tuyển quân ở cách nhà ông tới 60 dặm.
Một
ngày mùa đông lạnh cắt da cắt thịt, ông leo lên chiếc xe đạp với hai
cái bánh xe to đừng và bắt đầu đạp tới Portland, ông đạp suốt đêm, băng
qua giá rét đến tê dại cả cơ thể. Khi tới được một quán ăn ở Portland,
ông đếm lại mấy đồng bạc ít ỏi mình có và gọi một tô xúp ớt để ăn cho ấm
bụng. Thật may mắn là qua nhiều đợt kiểm tra gắt gao, cuối cùng ông
cũng trúng tuyển.
Những
câu chuyện thời đi lính hải quân của ông rất sống động. Cô bé trở nên
say mê với hình ảnh ông thời trai trẻ - một chàng thanh niên mạnh mẽ,
oai phong, bước vào đời với một trái tim tràn đầy lý tưởng.
Rồi
ông lão quay về cái ngày ông đến Norkíolk, Virginia... Khi ấy ông đang
thả bộ trên phố Gramby để về đơn vị tàu ngầm chuẩn bị xuất phát. Bỗng
nhiên ông bắt gặp ánh mắt một người con gái trong đám đông - ánh mắt sâu
thẳm như biết nói ấy đã hóp hồn ông tự lúc nào không biết. Từ đó, trái
tim của chàng thanh niên bắt đầu biết thổn thức. Biết rằng cơ hội được
gặp lại nàng là rất mong manh, nhưng không hiểu sao, ông vẫn giữ vững
niềm hy vọng.
Và vào một ngày của 5 năm sau...
Trong
một đêm dạ vũ ở Alaska, tình cờ ông gặp lại ánh mắt năm xưa. Cuộc gặp
gỡ đã khỏi đầu cho một môi tình lãng mạn, một đám cưới linh đình và
những năm tháng hạnh phúc sau đó.
Cô bé vẫn chăm chú lắng nghe.
Mỗi
lúc nhìn vào khuôn mặt đang chăm chú lắng nghe của cô là mỗi lúc ông
lão như hồi sinh. Sự háo hức của cô trước câu chuyện khiến ông muốn vứt
hết đống dây dợ và bảng điện tử theo dõi sang một bên. Những cơn đau
không còn nữa. Ông say sưa với cuộc hành trình ngược thời gian.
Ngày
hôm ấy, trông ông cụ thật thanh thản. Chỉ trước đó ít giờ, các bác sĩ
đã kết luận rằng ông ít có cơ may qua khỏi trong ngày.
Khi
chia tay ông để ra về, lòng cô bé phơi phói niềm vui. Cô cảm thấy mình
hạnh phúc khi được kế thừa một gia tài quý báu mà gia đình ông lão đã
khước từ.
Không
lâu sau đó, ông cụ qua đời. Những phút giây hấp hối với ông, không còn
là giây phút lạnh lẽo mà thật ấm áp, ông chờ đón sự trở về của mình - về
với ngôi nhà yên bình ở một chốn xa xăm nào đó. ..
Cô
bé với mái tóc đen tuyền, xinh đẹp kia đã đưa đến bên ông một phép màu
kỳ diệu - phép màu của sự lắng nghe. Chỉ đơn giản thế thôi, nhưng nó có
đủ sức mạnh để níu kéo sự sống của một con người, và hơn thế - để họ cảm
nhận được sự bình an trong những phút giây cuối cuộc đời…