Cao thượng thay những người biết mang niềm vui đến cho người khác trong thầm lặng.
Khuyết danh
Hai
người đàn ông bị bệnh nặng cùng năm điều trị chưng một phòng bệnh. Một
người bị bệnh nước trong phổi, còn người kia bị liệt nửa người. Vào mỗi
buổi trưa, người bị bệnh phổi phải ngồi dậy khoảng một tiếng đồng hồ để
phổi được khô ráo. Giường của ông ta đặt gần ô cửa sổ duy nhất trong
phòng. Còn người bị liệt thì suốt ngày phải nằm trên giường. Họ thường
trò chuyện với nhau hàng giờ về gia đình, bạn bè, cuộc sống... và cùng
nhau ôn lại những kỷ niệm thời còn phục vụ trong quân ngũ.
Mỗi
trưa, khi người đàn ông trên giường bệnh gần cửa sổ ngồi dậy, ông ta
thường tiêu khiển bằng cách kể lại cho người bạn cùng phòng nghe về
những gì mình nhìn thấy bên ngoài cửa sổ.
Qua
lời kể của bạn, người bệnh ở giường bên kia như được sống lại trong thế
giới muôn màu muôn vẻ bên ngoài khung cửa. Nơi đó có một công viên xanh
ngát với hồ nước trong xanh, thơ mộng cùng đàn thiên nga thơng thả lượn
quanh. Cạnh đó, những đứa trẻ đang thả lên mặt hồ phang lặng những
chiếc thuyền bằng giấy. Những đôi tình nhân tay trong tay đang dìu nhau
dạo chơi quanh luống hoa hồng đỏ thắm... Tất cả như một bức tranh thơ
mộng đầy màu sắc. Trong khi người bệnh gần cửa sổ say sưa kể thì ở
giường bên kia, bạn của ông đang lim dim đôi mắt, mường tượng trước mắt
mình một khung cảnh đẹp như mơ.
Vào
một buổi chiều ấm áp, người bệnh ở giường gần cửa sổ kể lại cho bạn
mình nghe về một cuộc diễu binh đang diễn ra bên ngoài. Mặc dù không
nghe được dàn nhạc đang tấu khúc quân hành ngoài kia nhưng người đàn ông
bị liệt vẫn có thể hình dung ra quang cảnh hùng trắng ấy.
Ngày tháng lặng lẽ trôi qua.
Một
buổi sáng, như thường lệ, cô y tá trực đem nước đến cho hai người, thì
phát hiện người bị bệnh phổi đang nằm bất động trên chiếc giường cạnh
cửa sổ. Ông ấy đã trút hơi thở cuối cùng trong giấc ngủ yên lành đêm
qua.
Sau
cái chết của bạn, người đàn ông bị liệt yêu cầu được chuyển sang chiếc
giường cạnh cửa sổ. Trên chiếc giường mới, nén đau đớn, ông tìm mọi cách
chống tay từ từ ngồi dậy và bắt đầu phóng tầm nhìn ra thế giới bên
ngoài. Nhưng trước mắt ông chỉ là một bức tường trắng xóa.
Mãi
sau này ông mới biết được sự thật: người bạn quá cố của ông là một
người mù, thậm chí ông ấy còn không thể trông thấy được bức tường vô cảm
kia. Điều ông ấy muốn là đem lại cho bạn mình niềm vui và sự an ủi.