Sáu
con người, do sự tình cờ của số phận, mắc kẹt vào cùng một cái hang rất
tối và lạnh. Mỗi người còn một que củi nhỏ trong khi đống lửa chính
đang lụi dần.
Người
phụ nữ đầu tiên định quẳng que củi vào lửa, nhưng đột nhiên rụt tay
lại. Bà vừa nhìn thấy một khuôn mặt da đen trong nhóm người da trắng.
Người thứ 2 lướt qua các bộ mặt quanh đống lửa, thấy một người trong số đó không đi chung nhà thờ với ông ta. Vậy là thanh củi cũng bị thu về.
Người
thứ 3 trầm ngâm trong một bộ quần áo nhàu nát. Ông ta kéo áo lên tận
cổ, nhìn người đối diện, nghĩ thầm: “Tại sao mình lại phải hi sinh thanh
củi để sưởi ấm cho con heo béo ị giàu có kia?”
Người
đàn ông giàu lui lại một chút, nhẩm tính: “Thanh củi trong tay, phải
khó nhọc lắm mới kiếm được, tại sao ta phải chia sẻ nó với tên khố rách
áo ôm lười biếng đó?”
Ánh
lửa bùng lên một lần cuối, soi rõ khuôn mặt người da đen đang đanh lại,
lộ ra những nét hằn thù: “Không, ta không cho phép mình dùng thanh củi
nầy sưởi ấm những gã da trắng!”
Chỉ
còn lại người cuối cùng trong nhóm. Nhìn những người khác trầm ngâm
trong im lặng, anh ta tự nhủ: “Mình sẽ cho thanh củi, nếu có ai đó ném
phần của họ vào đống lửa trước”.
Cứ thế, đêm xuống dần. Sáu con người nhìn nhau căng thẳng, tay nắm chặt những khúc củi. Đống lửa chỉ còn than đỏ rồi lụi tắt.
Sáng
hôm sau khi những người cứu hộ tới nơi, cả 6 đều đã chết cóng. Họ không
chết vì cái lạnh bên ngoài mà chết vì sự buốt giá trong sâu thẳm tâm
hồn.