Thưa quý vị, tôi là một số 3. Chúng tôi có đến chín chị em, là các số tự nhiên từ số 1 đến số 9.
Mỗi
người mỗi vẻ, số 1 thích khuyên răn người khác. Số 2 chuyên gia buôn
dưa lê. Còn tôi thầy bói phán là số chưa hoàn thiện, lúc nào cũng có xu
hướng đi tìm một nửa (bên trái) của mình. Số 4 thích biểu diễn xiếc
thăng bằng trên ghế. Số 5 hoang tưởng mình là siêu mẫu, gặp ai cũng hỏi:
“Thử ngắm xem có ai hài hòa những nét thẳng và cong như tôi không?”.
Đến nỗi chỉ nghe nó nói thử ngắm là mọi người đã đồng thanh: “Biết rồi,
thẳng và cong”.
Số 8 cận lòi, thích đọc sách và xem ti vi. Mà
cũng lạ, một đứa nhút nhát như nó lại rất thích xem phim hành động. Hỏi
mãi, nó mới thú nhận: “Thỉnh thoảng trên mấy cái phim đó, họ nhắc tới
em”. Chúng tôi xem thử, hóa ra là… còng số 8.
Ngộ
nhất là thằng số 9. Thỉnh thoảng, cao hứng, nó lại biểu diễn trồng cây
chuối thành số 6. Thằng số 6 thì nằng nặc đòi học trò này để… lừa số 8
gọi là anh.
Ngày
tháng êm đềm trôi qua cho đến khi thằng số 0 xuất hiện. Chắc các bạn
tưởng chúng tôi là cùng một mẹ, nhưng thực ra chín anh chị em chúng tôi
do người Ả Rập phát minh ra, còn thằng số 0 sinh sau đẻ muộn, quê quán
hình như là Ấn Độ thì phải.
Ban
đầu, chúng tôi thấy cái thằng tròn như quả dưa này cũng dễ thương. Nó
cứ xách dấu cộng dấu trừ lăng xăng khắp nơi. Rồi nó lại nghĩ ra trò biến
hình, nó đang đứng đằng trước, thoát cái, nó vòng ra đằng sau và hấp…
bạn bỗng lớn lên gấp 10 lần. Đôi khi nó cũng nghịch quá trớn khi gọi mọi
người đến xem siêu mẫu 50 tuổi chẳng hạn.
Nhưng
tai họa thật sự bắt đầu khi cậu chủ học phép nhân và thằng số 0 lĩnh
hội được cách xài dấu nhân. Hễ nó đứng cạnh ai là người đó biến thành số
0 y như nó. Cái dấu nhân trong tay nó biến thành một vũ khí khủng bố
siêu hạng. Và thằng số 0 cũng rất nhanh, từ một đứa trẻ hay nghịch dại
trở thành kẻ quy định luật chơi. Nếu có ai thử mở miệng phản đối sẽ có
một số 0 nữa. Mọi người đều im như thóc dưới triều đại của số 0.
Người
đưa chúng tôi thoát khỏi cảnh hiểm nghèo là số 8. Một buổi tối, trong
lúc tất cả mọi người im lặng, đăm chiêu nghĩ tới ngày mai, thì số 8 thì
thầm: “Em nghe nói, bên cặp của cậu chủ lớn học lớp 11 có hai anh
Vô-Cùng-Lớn. Nghe nói họ có thể xơi tái số 0”.
Chúng
tôi dấy lên một hy vọng mong manh. Một buổi tối, tất cả bí mật kéo sang
cặp cậu chủ lớn. Thoạt tiên, chúng tôi cứ ngỡ đó là hai sư phụ của số
8, bởi họ giống hệt số 8 nằm ngang. Hai anh có vũ khí là dấu + và dấu -.
Các anh tự giới thiệu mình là những: Dương Vô Cùng và Âm Vô Cùng.
Không
hiểu có kẻ nào chỉ điểm, thằng số 0 cũng lạch bạch chạy sang, nó xách
theo một dấu nhân to tướng. Nó nhìn thấy hai anh Vô Cùng Lớn liền hăng
tiết vịt xông đến và ngay lập tức biến mất.
Anh
Dương Vô Cùng cười lớn: “Ngoài trời còn có trời, ngoài số học còn có
đại số. Chúng bay đừng tưởng làm loạn được với cái dấu nhân kia!”. Anh
Âm Vô Cùng nói tiếp: “Toán học mênh mông như trời. Chỉ một thời gian
ngắn nữa thôi, các em sẽ biết đến dấu chia. Nếu các số 0 sử dụng dấu
chia này thì các em sẽ trở thành vô nghĩa. Khi chúng có ý định vùng lên
tiếp, các em hãy nhớ rằng chỉ có hai con đường: hoặc là tuân theo chúng,
hoặc là trở thành như chúng ta đây, những Vô – Cùng – Lớn.