Chúng
tôi may mắn có được ba cậu con trai tuyệt vời. Cậu con trai giữa,
Billy, có biệt danh là “Người luôn lạc quan”. Cậu luôn là người thức dậy
sớm nhất, chạy vào giường bố mẹ từ lúc 5 giờ sáng.
Dù
chúng tôi nhắc nhở rằng phải giữ yên lặng và đi ngủ trở lại, thế nhưng
cậu luôn thì thầm giận dỗi: “Sáng hôm nay trời sẽ rất đẹp. Con nghe được
cả tiếng chim đang hót ngoài kia!” Khi chúng tôi bảo Billy im lặng, cậu bé lại trả lời: “Con có nói với bố mẹ đâu, con đang nói với chính con mà!”
Ở
nhà trẻ, cô giáo cho cả lớp vẽ hình một chú hổ. Billy không có năng
khiếu vẽ tranh, và con hổ của cậu có một mắt nhắm, một mắt hé mở. Khi cô
giáo hỏi tại sao hổ con lại nhắm một mắt, Billy trả lời: “Bởi vì hổ
đang nói: ‘Ta đang nhìn cậu đấy, cậu bé!’”
Có
một lần, cậu tranh cãi với anh trai mình về việc người đàn ông trên
truyền hình có phải bị hói thật không. Billy nói rằng: “Ông ta đâu có
hói. Ông ta chỉ hói khi nhìn anh thôi. Khi đi khỏi, ông ta có nhiều tóc
lắm!”
Con
trai út của chúng tôi mắc phải một căn bệnh trầm trọng về thận vào một
ngày thứ Ba, và qua đời ngay ngày thứ Sáu trong tuần đó. Buổi tối sau
đám tang của Tanner, tôi nằm cạnh Billy để trò chuyện như thường lệ. Đêm
ấy, hai mẹ con nằm trong bóng tối mà không nói gì nhiều. Đột nhiên,
Billy nói với tôi: “Con rất đau buồn vì những gì đã xảy đến cho gia đình
chúng ta, nhưng con còn buồn hơn cho nhiều người khác nữa”. Những người
khác nào mà cậu bé đang nói đến? “Đó là những người chưa bao giờ biết
Tanner. Chẳng phải cả nhà mình thật may mắn vì đã có em Tanner trong
suốt 20 tháng sao? Mẹ xem, có rất nhiều người chẳng bao giờ có được may
mắn để nhìn thấy em cả. Gia đình mình thật là những người may mắn.”