Có
một người rất nghèo, chuyên làm nến và bán nến. Tuy nhiên chẳng mấy ai
mua nến cả. Ông cũng ít giao thiệp nên càng ngày càng sống khép kín với
mọi người. Cứ mỗi buổi tối ông đóng cửa, tắt đèn, tự giam mình trong nhà
và than thầm về số phận.
Dần
dần ông đi tới tuyệt vọng. Ông nghĩ rằng, ông nên kết liễu đời mình là
hơn cả. Một buổi tối, ông quyết định thực hiện suy nghĩ đó. Đột nhiên có
tiếng nói:
– Ông làm nến, sao không tự thắp cho mình một ngọn nến…
Nghe giọng nói không biết từ đâu, ông hoảng sợ:
– Ai đó…
–
Ta là một vị thần. Nếu ngươi muốn, ta có thể thắp sáng ngọn nến hy vọng
cho ngươi. Ngọn nến ấy có thể đem lại hạnh phúc cho ngươi đó.
Ông lưỡng lự và cuối cùng thì ông ta cũng đồng ý.
Ông
ta cảm thấy yêu đời hơn. Suốt ngày ông ta chỉ chăm chút cho ngọn nến đó
cháy sáng mãi. Tuy nhiên, ngọn nến cũng tàn dần theo quy luật tất yếu.
Ngày
một ngày hai, niềm tin yêu cuộc sống của ông lụi dần, rồi một ngày hoàn
toàn ông cảm thấy chán đời và mệt mỏi vì phải sống như thế này. Ông lại
tự giam mình trong nhà, khóc lóc. Dĩ nhiên, vị thần giấu mặt kia lại
cất tiếng nói.
– Ngươi khóc lóc điều gì… Ngươi đã không dùng ngọn nến đó để thắp sáng những ngọn nến khác trong ngươi. Đó là lỗi của nhà ngươi.