Một
ngọn gió dữ dội băng qua khu rừng già. Nó ngạo nghễ thổi tung tất cả
các sinh vật trong rừng, cuốn phăng những đám lá, quật gãy các cành cây.
Nó muốn mọi cây cối đều phải ngã rạp trước sức mạnh của mình. Riêng một
cây sồi già vẫn đứng hiên ngang, không bị khuất phục trước ngọn gió
hung hăng. Như bị thách thức, ngọn gió lồng lộn, điên cuồng lật tung khu
rừng 1 lần nữa. Cây sồi vẫn bám chặt đất, im lặng chịu đựng cơn giận dữ
của ngọn gió và không hề gục ngã. Ngọn gió mệt mỏi, đành đầu hàng và hỏi:
– Cây sồi kia! Làm sao ngươi có thể đứng vững như thế?
Cây sồi già từ tốn trả lời:
–
Tôi biết sức mạnh của ông có thể bẻ gãy hết các nhánh cây của tôi, cuốn
sạch đám lá của tôi và làm thân tôi lay động. Nhưng ông sẽ không bao
giờ quật ngã được tôi. Bởi tôi có những nhánh rễ vươn dài, bám sâu vào
lòng đất. Đó chính là sức mạnh sâu thẳm nhất của tôi. Càng ngày chúng sẽ
phát triển càng mạnh mẽ, giúp tôi vững vàng hơn trước mọi sức mạnh của
kẻ thù. Nhưng tôi phải cảm ơn ông , ngọn gió ạ! Chính những cơn điên
cuồng của ông đã giúp tôi chứng tỏ được khả năng chịu đựng và sức mạnh
của mình.