Bạn tôi gọi báo một tin sét đánh: đứa con gái của cô chửa hoang!
Cô
ấy kể lại cảnh tượng kinh khủng khi đứa con gái thú nhận điều đó với
hai vợ chồng cô. Họ đã trách móc, đổ lỗi cho nhau, tất cả xoay quanh nội
dung “Làm sao mà chuyện đó lại có thể xảy ra?”. Tôi cảm thấy chua xót
cho gia đình họ: ông bố bà mẹ nghĩ mình bị phản bội; còn đứa con gái thì
cảm thấy mình bị đối xử trịch thượng. Tôi có thể làm gì để giúp họ san
lấp hố ngăn cách?
Quá
bức bối vì tình huống đó, tôi vội làm điều mình thường làm mỗi khi
không thể suy nghĩ cho minh bạch: gọi điện cho mẹ. Bà nhắc lại lời tôi
đã nghe biết bao lần trong bấy nhiêu năm qua. Lập tức, tôi viết thư cho
cô bạn, chia sẻ lời khuyên của mẹ mình: Khi con cái gặp rắc rối, hãy
ngậm miệng lại và dang rộng tay ra.
Tôi
cũng đã ráng làm theo lời khuyên của mẹ khi mấy đứa con tôi lớn lên.
Với 5 đứa con liền trong sáu năm, không phải lúc nào tôi cũng thành
công. Dĩ nhiên, tôi có cái miệng to và rất ít lòng kiên nhẫn.
Tôi
nhớ lại hồi Kim, đứa lớn nhất, lên bốn, cháu đã làm vỡ đèn ngủ trong
phòng ngủ của mình. Một khi đã chắc cháu không bị thương gì, tôi liền
mắng xơi xơi rằng cái đèn đó là đồ cổ ra sao; rằng gia đình tôi đã ba
đời giữ gìn nó như thế nào, rằng đáng ra cháu phải cẩn thận hơn nữa, và
làm sao lại để chuyện xảy ra đến nông nỗi này. Bất giác, tôi đọc thấy
nỗi sợ hãi trên gương mặt cô bé – mắt mở lớn, môi run run, đang dợm chân
chạy trốn – tôi nhớ ngay đến lời của mẹ dặn, liền ngậm miệng lại ngay
và dang tay ra.
Kim
liền đổ ập vào, rối rít giữa những tiếng nấc tức tưởi, “Con xin lỗi…”.
Chúng tôi ngồi trên giường, ôm chặt lấy nhau hồi lâu. Tôi cảm thấy mình
cần vỗ về và xoa dịu bé, không được để cho bé nghĩ – dù chỉ một phần
nghìn giây – cái đèn đối với tôi lại quan trọng hơn bé.
“Mẹ
cũng xin lỗi, Kim”, tôi thì thào khi bé đã bình tĩnh. “Con quan trọng
hơn cây đèn nhiều. Mẹ rất vui là con không bị chảy máu”.
May
sao, bé tha thứ cho tôi. Không còn vướng mắc nào sót lại trong vụ bể
đèn ấy. Nhưng sau vụ việc, tôi nghiệm ra rằng: tốt nhất là nên giữ mồm
giữ miệng chứ không nên bùng nổ trong cơn giận dữ, thất vọng và thiếu
sáng suốt”.
Khi
các con tới tuổi vị thành niên – cả năm đứa cùng lúc – chúng khiến tôi
có vô số dịp được thực tập lời khuyên của mẹ: nào là cãi vã với bạn bè;
nào là “mắc kẹt”; nào là không có bạn nhảy trong buổi khiêu vũ ở trường;
rồi bị phạt vi phạm giao thông; lại cả trò làm thí nghiệm cho bom nổ
nữa chứ! Thú thật, lời dặn dò của mẹ không phải điều xuất hiện đầu tiên
tâm trí tôi khi giáo viên hay thầy hiệu trưởng gọi tới nhà. Sau khi bị
giáo viên mắng vốn ở trường, đôi lúc tôi trút cơn giận ngay trong xe hơi
trên đường về nhà…
Tuy
nhiên, khi sực nhớ ra lời giáo huấn của mẹ, tôi liền ngưng ngay những
lời châm chích, mỉa mai, những lời xin lỗi mát mả, hoặc hủy bỏ những
hình phạt thiếu thực tế. Sự biến chuyển thật kỳ diệu biết bao khi bạn ôm
con thật chặt, cho dù là đứa con đã lớn tồng ngồng. Khi giữ cái lưỡi
mình lại, tôi cũng lắng nghe nỗi sợ hãi, giận dữ và sự ăn năn hối hận
của con. Chúng không cần phải tự vệ vì tôi không mắng nhiếc chúng. Chúng
thừa nhận mình sai trái và biết rằng dù gì đi nữa chúng cũng vẫn được
yêu thương. Chúng tôi quan niệm “chúng ta nên làm gì bây giờ” thay vì cứ
buộc tội nhau “tại ai mà nên nỗi”.
Đám
con tôi giờ đã khôn lớn, đã lập gia đình riêng gần hết. Vài tháng lại
có đứa về thăm tôi, thổ lộ. “Mẹ, con đã làm điều ngu ngốc…”
Sau
cái ôm, chúng tôi ngồi bên bàn ăn. Tôi lắng nghe và gật đầu suốt cả
tiếng đồng hồ, trong khi đứa con tuyệt vời của tôi sụt sịt, vượt qua
tình thế tiến thoái lưỡng nan. Khi chúng tôi đứng lên, tôi được con ôm
chặt đến nghẹt thở.
“Cám ơn, mẹ. Con biết mẹ sẽ giúp con giải quyết việc này mà”.
Thật huyền diệu! Tôi đã sáng suốt biết nhường nào khi ngậm miệng lại và dang rộng tay ra.