Tôi
ngồi ăn món thịt nướng cùng Steve, anh trai của tôi. Chúng tôi đang
tham dự buổi picnic được tổ chức cho người trưởng thành bị khiếm khuyết
về tâm than. Steve ở chung với một nhóm năm người đàn ông khác. Anh bị
bệnh Down - và bị xem là dạng nặng.
Khuôn
viên đông đúc người bệnh đủ loại và đủ mọi mức độ khác nhau. Không phải
lúc nào người ta cũng có thể phần biệt ai là nhân viên của công ty và
ai là người bệnh. Gần chỗ chúng tôi có một DJ đang chơi nhạc và anh ta
được nhiều người hưởng ứng: có người đứng lên nhảy nhót, có người lắc lư
trên xe lăn, một số khác nhún nhẩy với cái khung tập đi.
Ngồi
đối diện với tôi là một phụ nữ trẻ xinh đẹp. Cô ấy đeo tai nghe, bên
cạnh có nhiều cuộn băng cát-sét. Tôi để ý thấy cô ấy có những móng tay
được chăm sóc thật đẹp, có nét mặt trang nhã và được trang điểm vừa
phải. Cô ấy ăn món xa-lát trái cây, mỗi lần gắp từng chút một. Khi ngước
nhìn lên thấy tôi, cô ấy mỉm cười. Tôi không thể không cười đáp lại. Cô
ấy nói:
- Tôi cắn từng miếng nhỏ.
Không biết có phải cô ấy nói với mình không, tôi hỏi lại:
- Cô nói sao?
- Tôi ăn từng miếng nhỏ.
Cô ấy nói thật chậm để tôi hiểu rồi mỉm cười với ý chờ đợi. Tôi đáp:
- À, cắn từng miếng nhỏ là cách ăn thích hợp đấy.
Cô ấy có vẻ hài lòng với câu trả lời, và tiếp tục ăn món xa-lát.
Khi ăn xong, cô ấy giới thiệu tôi với những người ngồi bên cạnh. Rồi cô ấy nói tiếp:
-
Tôi đang chờ một người bạn. Tôi gặp anh ấy tại một buổi luyện tập, và
tôi mua Sprites cho anh ấy uống. Anh ấy thích nước giải khát này lắm.
Anh ấy là bạn trai của tôi, và anh ấy sắp đến đây.
Tôi đáp:
- Cô đối đãi tuyệt vời lắm. Tôi tin là anh ấy thích Sprites.
Cô gái nói tiếp:
- Anh ấy hát cho tôi nghe. Tên anh ấy là Ricky. Ricky Ricardo.
Sau
đó, cô gái đeo tai nghe lên. Mỗi khi có người đi ngang qua, cô gái đều
kể lại câu chuyện đó. Nhiều người phản ứng cứ như họ đã từng nghe câu
chuyện đó rồi.
Lòng
tôi đau xót. Tôi nhìn cô gái xinh đẹp ngồi đối diện tôi, với những móng
tay được tỉa thật khéo, với nụ cười thật hoàn hảo, và tự hỏi chuyện gì
đã xảy ra. Điều gì khiến cho cô gái này chờ đợi Ricky Ricardo đến dự
picnic và hát cho cô ấy nghe để cô ấy có thể mua chai Sprites cho anh
ta? Tôi có thể hình dung ra cô ấy - nếu cô ấy khác đi. Tôi tưởng tượng
cô ấy đang vui cười với bạn bè, đang la hét cùng những cô gái khác, hoặc
đang nắm tay những chàng trai cùng trang lứa.
Với
anh tôi, khó mà hình dung được ảnh như thế nào nếu ảnh khác đi. Steve
không thể nói và hầu như không hề biết đến sự hiện diện của tôi. Tuy
vậy, thỉnh thoảng ảnh cũng tằng hắng, phát ra âm thanh nho nhỏ, hoặc ho
lên, và tôi ngạc nhiên trước giọng của ảnh. Tôi có thể nghe tiếng không
khí cọ xát khi ảnh gọi to tên tôi, hoặc cười hăng hắc, hoặc chọc ghẹo
tôi như các ông anh trai hay làm. Những giây phút đó sẽ làm tôi khó chịu
đấy, nhưng chúng hiếm khi xảy ra.
Tuy
nhiên, cô gái có nụ cười xinh đẹp này thì quá sức chịu đựng của tôi.
Tôi có thể thấy mắt mình ươn ướt khi đang ngắm nhìn cô ấy. Tôi tự hỏi
làm thế nào mẹ cô ấy - người đang ngồi bên cạnh
-
lại có thể chịu đựng nổi. Cô gái chợt nhìn lên và có vẻ cảm nhận được
nỗi buồn của tôi. Như muốn cam đoan rằng mọi việc sẽ tốt đẹp, cô ấy nói:
- Ricky sắp đến rồi.
vẫn nở nụ cười duyên dáng đó, cô gái nhìn ra phía cửa.
Và
điều kỳ diệu thật sự xảy ra. Ricky xuất hiện. Anh ta không hoàn toàn
giống Ricky Ricardo trong suy nghĩ của tôi. Anh ta không có trống lục
lạc, không mặc y phục màu đen hoặc màu trắng. Trái với sự mong đợi của
tôi, anh ta mặc quần áo sặc sỡ từ đầu đến chân. Anh ta đội mũ bảo hiểm
trên đầu và nó được dán băng keo màu sắc chằng chịt. Anh ta bước thắng
đến chỗ chúng tôi với dáng đi khập khiễng.
Cô gái đón chào anh ta với kiểu cách của một quý tiểu thư. Cô ấy quay qua tôi và nói:
- Đây là Ricky.
Chúng
tôi chào nhau. Sau đó, họ rủ nhau bước ra sàn nhảy. Họ khiêu vũ, khiêu
vũ và khiêu vũ. Dường như cô ấy không biết anh ta đang đeo dụng cụ bảo
vệ đầu, và ngược lại, anh ta có vẻ không biết cô ấy phải đeo tai nghe.
Trong
lúc nhìn họ, tôi chợt hiểu khái niệm "nếu họ khác đi... " hoàn toàn
không quan trọng với họ. Nó không có thật. Thực tại đang ở ngoài kia,
trên sàn nhảy, đang tự phơi bày qua chiếc kính vạn hoa sự chuyển động -
tuy không hoàn hảo - nhưng đầy hân hoan. Và mặc dù nhiều người đang bước
sai điệu nhạc, họ không hề bỏ lỡ nhịp điệu của cuộc sống dành cho họ.
Và họ cứ khiêu vũ.