Một
hôm, tất cả những sói trong vùng tụ tập trên bờ con sông Nát để trao
đổi tin tức và tiêu khiển. Có mặt ở đó những sói con, những sói trưởng
thành lớn khỏe, một vài sói già cô độc như Sói Xám.
Thoạt
tiên chúng hát bài ca dài tưởng như bất tận của sói. Tiếng sói ầm ĩ cả
khu rừng khiến những con vật khác quàng chân lên cổ chạy cho xa. Những
con cá ngụp sâu xuống bùn, có con núp dưới tảng đá. Chú cá hồi lao sang
trái rồi sang phải để tránh những âm thanh om xòm như ở địa ngục. Rồi nó
bơi ngược dòng sông, vọt qua cả những ghềnh thác. Người ta bảo rằng chính vào dịp ấy, giống cá hồi học cách vượt qua những chướng ngại để bơi ngược dòng sông đến tận nguồn.
Cả
Mặt trời cũng khó chịu vì tiếng tru của chó sói. Hôm ấy Mặt trời đi ngủ
sớm, giấu đầu trong đám mây để khỏi nghe thấy gì. Trái lại khúc đồng ca
của sói lại lôi cuốn Mặt trăng : Mặt trăng nhô lên khỏi đám cây tùng để
xem rõ đàn sói. Sói rất khoái vì có người nghe càng tru khỏe.
Lát
sau vì quá mệt, những con sói quay sang trò giải trí khác : kể lại
những chuyện cũ. Chúng ca ngợi những hành động cao cường từ lâu bị lãng
quên ; những chiến binh già chỉ cho sói con những vết sẹo của những trận
đánh ngày xưa. Ngồi quây tròn, nói đủ thứ – mà chẳng nói được gì –
chúng chờ sương mù dâng trên mặt sông báo hiệu một ngày mới.
Những
con nai tụ tập ở bờ sông bên kia. Sương mù đã đưa những câu chuyện của
sói đến tai nai. Nai không nhịn được cười vì các con vật chỉ tin vào lời
nói của dòng họ chúng.
– Kẻ nào dám chế nhạo sói dũng cảm thế hả? – Sói cất tiếng hỏi.
Lời
cảnh cáo đó không ngăn được nai tiếp tục cười. Nấp sau sương mù buổi
sớm, nai chẳng sợ gì sói. Nhưng kìa, Mặt trời nhảy vọt một bước lên
trời, rụi mắt và xua tan sương mù để nhìn rõ việc gì đang xảy ra dưới
đất.
–
ồ, bọn nai ! – tiếng sói kêu vang trên mặt sông – Lũ nai chúng bay
không biết cười thế nào cho ra cười ! Nghe đây này ! – Ðàn sói nhếch mép
lên, hàm răng dữ tợn của chúng lấp loáng dưới ánh sáng Mặt trời. ”Ha !
Ha ! Ha !“. Chúng cười, làm vang động cả khu rừng.
Những
con nai nhao nhao lên ”Ðến lượt chúng tôi“ ”Mmm… mmm…m m…“ Chúng ngậm
miệng lại cố sức cười. Ðiều đó làm cho đàn sói nổ ra một trận cười như
điên ”Ha ! Ha ! Ha !“. Sói nói : ”Phải mở miệng ra mới cười được“.
”Mmm…
mmm… mm…“ Ðám nai cười không thành tiếng, chỉ lộ ra típ lợi hầu không
có răng. Ðấy, bọn nai không cười được là vì thế, những con sói nghĩ vậy
và nhìn thấy những con mồi ngon xơi quá, mõm sói ứa đầy nước rãi. Trong
chớp nhoáng, chúng nhảy xuống nước, bơi sang bờ bên kia. Những con nai
vội vàng chạy trốn. Ðàn sói không để mất dấu nai và đến bây giờ vẫn tiếp
tục truy đuổi nai.
Từ ngày ấy, sói biết rằng nai là con mồi ngon, nó chẳng có gì để tự vệ trước hàm răng sói.