1. Hình như trong ký ức của mọi người đều có những mùi hương mà ta yêu quý và gắn bó. Tôi rất thích mùi khói bếp dầu.
Tôi
không quên được cảm giác nao nao khó tả khi buổi đầu tiên đến ở nhà trọ
để học đại học và lại được ngửi mùi bếp dầu. Tôi tự hỏi mình là tại sao
lại như thể nhỉ. Và tôi đã không khó khăn để tìm ra câu trả lời: hồi
tôi còn nhỏ xíu ở cùng mẹ trong khu nhà tập thể và hàng ngày mẹ tôi đều
nấu cơm bằng bếp dầu. Căn
phòng tập thể bé tí tẹo, mặc dù mẹ đã đặt bếp dầu ra tận đầu nhà mà
khói vẫn quanh quẩn trong phòng. Có lẽ là mùi khói bếp đã trở nên gắn bó
với tôi khiến tôi đâm ra “nghiện” cái mùi này.
2.
Một cô bạn gái của tôi thì lại thích mùi xăng – cái mùi khiến người ta
nhức đầu! Kỳ cục thật. Cô bạn này có bố làm nghề lái xe. Hồi cô bạn còn
nhỏ, bố cô ấy hay đi công tác xa nhà. Mỗi khi người bố trở về sau một
chuyến đi dài, bạn lại được bố cho lên ngồi cabin ngay cạnh bố đi một
vòng và mùi xăng đã gắn bó với bạn ấy theo cách ấy.
3.
Nếu ai từng xem phim “Yêu 24 giờ”, chắc hẳn có nhớ chi tiết cô gái Lucy
Whitmore đã khiến anh chàng Henry Roth (bác sĩ thú y làm việc cho một
công viên thủy sinh) cảm động vô cùng khi cô nói rằng thích cái “mùi
biển” ở anh. Cô thận trọng hôn đôi tay anh và nói rằng “đó là mùi hương
dễ chịu nhất trên đời”. Lý do là vì cha và anh trai của Lucy thường
xuyên đi biển vắng nhà và khi họ trở về, Lucy thường ôm họ thật chặt và
“hít hà” vị mặn mòi của biển tỏa ra từ những người thân yêu.
Có
thể có người nghĩ rằng tác giả kịch bản đã “cường điệu hóa” chi tiết
này nhưng tôi tin rằng các nhà làm phim có lý khi chọn đưa chi tiết này
vào trong bộ phim.
4.
Bây giờ tôi chuyển nhà, ở cạnh một bà rất “lắm điều”, suốt ngày chửi
chồng, chửi con rồi quay ra gây chuyện với hàng xóm. Ai cũng không ưa bà
này. Nhưng tôi thì vẫn tìm ra được một lý do để không khó chịu với bà
hàng xóm: Nhà bà trồng một dàn thiên lý. Cứ vào sáng sớm và ban đêm là
mùi hương thiên lý lại lan tỏa rất ngọt mát và thơm dịu. Nhất là vào
những đêm trời vừa tạnh mưa, hương thiên lý lại càng ngọt hơn. Nhiều khi
hương thiên lý khiến tôi khó mà tập trung đọc sách được.
Rồi
tôi lại lan man nhớ những khi nghỉ hè về ở cùng bà ngoại. Bà cũng có
một dàn thiên lý. Và chiều hè hai bà cháu thường ngắt hoa và lá thiên lý
nấu canh cua. Mùi hương thiên lý và vị ngọt mát của canh cua thiên lý
đã đi theo tôi trong nhiều năm nay. Và bây giờ nó lại làm tôi có muốn
cũng không ghét được bà hàng xóm “trái tính trái nết”.