Một
chàng trai trẻ sắp sửa tốt nghiệp đại học. Đã từ lâu, anh hằng ao ước
có được một chiếc xe hơi thể thao. Anh cũng đã tâm sự với cha mong ước
ấy vì anh biết cha mình có thể mua một chiếc xe như thế. Khi ngày tốt
nghiệp gần kề, chàng trai vẫn luôn mong ngóng xem ước nguyện của mình có
được trở thành hiện thực hay không.
Vào
hôm anh nhận tấm bằng tốt nghiệp, người cha gọi anh vào phòng riêng và
nói rằng ông cảm thấy hãnh diện về anh và rằng ông rất yêu thương anh.
Ông trao cho anh một hộp quà được gói rất khéo léo. Tò mò pha lẫn chút
thất vọng, chàng trai hé mở hộp quà và nhìn thấy một quyển sách vuông
nhỏ. Quá thất vọng và không kìm được con giận, anh cao giọng nói với
cha: "Cha chỉ tặng con cuốn sách nhỏ bé này thôi sao?". Anh lao ra khỏi
nhà, không buồn cầm theo quyển sách.
Nhiều
năm trôi qua, chàng trai giờ đã là người thành đạt trong công việc. Anh
có một ngôi nhà đẹp và một gia đình hạnh phúc. Anh cũng không hề gặp
cha kể từ ngày tốt nghiệp hôm ấy, và trong thâm tâm anh nghĩ có lẽ anh
cũng nên về thăm cha một lần. Một ngày kia, khi chưa kịp sắp xếp về thăm
nhà, anh nhận được một bức điện báo tin cha anh vừa qua đời. Anh cần về
nhà ngay lập tức để lo mọi việc.
về
lại ngôi nhà xưa, cảm giác đau buồn và ăn năn xâm chiếm anh. Khi nhìn
trên đầu giường cha, anh nhìn thấy hộp quà ngày nào, vẫn còn nguyên như
khi anh bỏ lại nó từ nhiều năm trước. Nước mắt tuôn rơi, anh mở hộp quà
lấy quyển sách ra. Đó là cuốn "Những Giá Trị Vĩnh Hằng" rất nổi tiếng.
Bỗng anh cảm thấm cộm phía bìa sau của cuốn sách, anh lật lại: một chiếc
chìa khóa xe hơi rơi ra từ bao thư dán phía sau cuốn sách. Trong đó có
phiếu ghi tên cửa hàng Wing Collins
-
Texas, nơi có chiếc xe thể thao anh đã ao ước khi xưa. Ngày tháng ghi
trên phiếu là ngày tốt nghiệp của anh, với dòng chữ "Đã trả đủ tiền".
Có
khi nào chúng ta xem nhẹ những điều tốt đẹp mọi người đã dành cho mình
chỉ vì điều tốt đẹp ấy không được "gói" theo cách chúng ta mong đợi?