“Danh dự như que diêm, cháy một lần là hết. ”
M. Pagnol
Tôi
làm việc tại một cửa hàng bán thức ăn nhanh. Cũng như các nhân viên
khác, công việc của tôi ở đây không cố định ở một vị trí, mà luân phiên
thay đổi hàng tuần. Nếu tuần trước tôi làm ở quầy phục vụ khách hàng,
thì tuần sau tôi lại được chuyển sang làm kiểm kê.
Cách
đây ba tuần, công việc của tôi là sắp xếp hàng hóa trong kho lưu trữ ở
phía sau cửa hàng. Tôi làm việc ở đó một mình. Vì không ai giám sát, nên
tôi cứ đinh ninh rằng nếu mình về sớm vài phút cũng chẳng ai chú ý. Và
tôi đã làm như thế - về sớm hơn 5 phút. Tôi không hề nói với bất kỳ ai
chuyện mình về sớm, cũng chẳng khấu trừ thời gian vào bảng chấm công cá
nhân.
Ngày hôm sau, tôi lai về sớm hơn năm phút.
Nhưng
nào ngờ, một người được phần công làm tại quầy phía trước đã gọi điện
đến báo rằng anh ta sẽ vào ca trễ, nên người quản lý nhân sự đã đến kho
lưu trữ gọi tôi lên làm thay. Tất nhiên tôi đã không còn ở đó.
Kể
từ hôm đó, ông chủ không bao giờ tin tôi nữa. Ông luôn để ý kiểm tra
tôi từ những chi tiết nhỏ nhất. Nhưng quả thật, tôi không dám phàn nàn
gì hơn. Tôi nghĩ là mình đã thật may mắn khi vẫn còn được tiếp tục công
việc.
Khi
bạn lợi dụng một ai đó, bạn sẽ phải trả giá -ít ra đó cũng là bài học
mà tôi học được. Tôi đã đánh mất niềm tin của ông chủ, và của cả những
người đồng nghiệp đối với mình. Ông chủ không bao giờ còn phần công tôi
làm việc ở phía sau nữa. Thậm chí khi ông ấy gọi điện thoại đến để kiểm
tra công việc vào những ngày không trực tiếp đến cửa hàng được, thể nào
tôi cũng nghe thấy tên mình được nhắc đến vào đoạn cuối của cuộc đàm
thoại. Nó tương tự như thế này: “Vâng, mọi thứ đều ổn. .. Vâng, người
giao hàng đã đến... Vâng, Connie vẫn còn ở đây!”. Mọi người đối xử với
tôi như thể tôi là một người không đáng tin cậy, và đó là cái giá mà tôi
phải trả. Tôi biết mình sẽ còn phải mất rất nhiều thời gian để lấy lại
những gì đã mất.
Lòng tin, nếu đã mất đi, rất khó để gầy dựng lại. Tôi biết, sự chính trực thật đáng giá.