Khi
con lên 3 tuổi thì mẹ sinh thêm em gái. Ngày đón mẹ và em từ bệnh viện
về nhà, gia đình mình ai cũng vui vì từ nay nhà ta có nếp có tẻ.
Em
con vì sinh thiếu tháng nên rất ốm yếu và hay khóc đêm, vì vậy ba mẹ
dành hết thời gian để chăm sóc cho em. Đêm nào em cũng khóc quấy mẹ nên
buổi sáng khi mẹ thức giấc là lúc con đã theo ba đi nhà trẻ từ lúc nào.
Một
buổi sáng kia mẹ dậy sớm hơn mọi ngày, mẹ chợt bắt gặp cái bóng dáng
nhỏ bé của con ngồi thu lu từ ngoài cửa nhìn vào giường mẹ. Mẹ cố gượng
dậy ôm con vào lòng một lúc lâu. Giọng con thỏ thẻ với mẹ rằng: "Sáng
nào con cũng ngồi nhìn mẹ như vậy rồi con mới đi học. Con không dám chào
mẹ vì con sợ mẹ thức dậy".
Nghe
con nói mẹ thấy mình có lỗi với con trai nhiều quá. Từ hôm đó, sáng nào
mẹ cũng dậy sớm sửa soạn cho con đi nhà trẻ. Nhìn nét rạng rỡ trên mặt
con mỗi khi được mẹ nắm tay dắt ra cửa và thơm một cái lên má, mẹ thấy
mình thật hạnh phúc vì có con.