'Sự
thành công, xe cộ, nhà cửa, những thứ mà tôi nghĩ đã đem hạnh phúc đến
cho tôi, khi tôi xuống tinh thần, tuyệt vọng, không mang đến cho tôi
niềm vui'.
Richard
Teo Keng Siang, sinh năm 1972, là một bác sĩ phẫu thuật thẩm mỹ, rất
ham sống, ham làm việc và... ham làm giàu. Năm 40 tuổi, anh đã thành một
nhà triệu phú. Một ngày, anh khám phá ra mình bị ung thư phổi giai đoạn
4. Buổi nói chuyện này diễn ra ngày 19/1/2012, 8 tháng sau khi anh biết
mình đã bị ung thư.
Richard
Teo qua đời ngày 18/10/2012. Những chia sẻ của anh khi đưa lên mạng đã
gây một xúc động rất lớn. Trang lưu niệm về anh có tới 4100 likes FB,
313 tweets, 175 shares, 122 G+.
 |
Bác sĩ Richard Teo Keng Siang
|
“Chào
tất cả các em. Giọng tôi hơi bị khàn một chút, mong các em chịu khó
nghe. Tôi xin tự giới thiêu, tôi tên là Richard và là một bác sĩ. Tôi sẽ
chia sẻ vài suy nghĩ về cuộc sống của mình và rất hài lòng khi được các
giáo sư mời đến đây. Hy vọng sẽ giúp các em cách suy nghĩ khi bắt đầu
theo ngành để trở thành nha sĩ cũng như suy nghĩ về những việc chung
quanh.
Từ
lúc trẻ, tôi là một sản phẩm đặc trưng của xã hội ngày nay, một sản
phẩm khá thành công mà xã hội đòi hỏi. Hồi nhỏ tôi lớn lên trong một gia
đình có mức sống dưới mức trung bình. Tôi được bảo ban bởi người chung
quanh và môi trường rằng thành công thì hạnh phúc. Thành công có nghĩa
là giàu có. Với suy nghĩ này, tôi trở nên cực kỳ ganh đua ngay từ nhỏ.
Không
những chỉ cần đi học ở trường giỏi, tôi cần phải thành công trong mọi
lĩnh vực, từ các hoạt động tập thể đến chạy đua, mọi điều. Tôi cần phải
đoạt được cúp, phải thành công, phải được giải, giải quốc gia, mọi thứ.
Tôi rất ganh đua. Tôi vào trường y và trở thành bác sĩ. Chắc một số em
biết rằng trong ngành y, phẫu thuật mắt là một trong những chuyên khoa
khó vào nhất. Tôi cũng vào được và được học bổng nghiên cứu của NUS
(National University of Singapore - ĐH Quốc gia Singapore) phát triển
tia laser để chữa bệnh mắt.
Trong
khi nghiên cứu, tôi có hai bằng phát minh, một về dụng cụ y khoa và một
về tia lasers. Nhưng các em có biết không, tất cả các thành tựu này
không mang lại cho tôi sự giàu có. Sau khi học hoàn tất, tôi quyết định
rằng theo đuổi ngành phẫu thuật mắt mất quá nhiều thời gian trong khi ra
ngoài làm tư kiếm được nhiều tiền hơn. Nếu các em để ý, vài năm qua,
ngành thẩm mỹ đang lên, kiếm được khối tiền. Vì vậy, tôi quyết định bỏ
ngành phẫu thuật mắt giữa chừng và nhảy qua mở trung tâm phẫu thuật thẩm
mỹ trong tỉnh.
Các
em có biết, rất mâu thuẫn, một người có thể không vui vẻ khi trả 20
đôla Mỹ để khám tổng quát, nhưng cũng chính người đó không ngần ngại trả
10 nghìn đôla Mỹ để hút mỡ bụng, 15 nghìn đôla Mỹ cho sửa ngực... Không
cần phải suy nghĩ nhiều, phải không? Tại sao lại muốn thành bác sĩ đa
khoa mà không là bác sĩ thẩm mỹ? Do vậy, thay vì chữa bệnh, tôi quyết
định trở thành người sửa sắc đẹp.
Công
việc làm ăn rất khấm khá. Bệnh nhân mới đầu chờ đợi một tuần, rồi 3
tuần, sau lên một tháng, hai tháng, đến ba tháng. Quá nhiều bệnh nhân.
Tôi choáng váng. Tôi mướn một bác sĩ, hai bác sĩ, ba bác sĩ, rồi bốn bác
sĩ. Chỉ trong vòng năm thứ nhất, chúng tôi đã lên hàng triệu phú. Nhưng
chẳng thế nào là đủ vì tôi trở nên mê muội. Tôi bắt đầu khuếch trương
tới Nam Dương, thu hút các “tai-tais” (tiếng dùng để chỉ các bà mệnh phụ
nhiều tiền không đi làm) những người muốn có cuộc phẫu thuật trong chớp
mắt. Cuộc sống thật lên hương.
Tôi
làm gì với mớ tiền dư thừa? Cuối tuần tôi tiêu khiển ra sao? Thông
thường tôi đến tụ tập tại câu lạc bộ đua xe hơi. Tôi sắm riêng cho tôi
một chiếc xe đua. Chúng tôi đến Sepang ở Malaysia và đua xe. Cuộc sống
của tôi là thế đó. Với mớ tiền mặt, tôi sắm chiếc Ferrari. Lúc đó chiếc
458 chưa ra, chỉ có chiếc 430. Một người bạn học cũ của tôi làm ngân
hàng. Anh ta mua chiếc màu đỏ mà anh mong muốn từ lâu. Tôi sắm chiếc màu
bạc.
Tôi
làm gì sau khi có chiếc xe? Đến lúc mua nhà, xây cửa. Chúng tôi bắt đầu
tìm kiếm đất để xây nhà nghỉ mát. Tôi đã sống cuộc đời như thế nào?
Chúng tôi nghĩ rằng phải cần hòa nhập với những người giàu có, nổi
tiếng. Chúng tôi bắt đầu giao tiếp với mỹ nhân, người giàu sang và danh
tiếng, như hoa hậu thế giới hay người sáng lập mạng Internet, ăn uống ở
mọi nhà hàng kể cả nhà hàng nổi tiếng của đầu bếp Michelin.
 |
|
Tôi
đã có được mọi thứ trong cuộc sống, đến tột đỉnh của sự nghiệp và tất
cả. Đó là tôi của một năm trước đây. Lúc ở trong câu lạc bộ thể thao,
tôi nghĩ tôi đã chế ngự được mọi chuyện và đạt đến đỉnh vinh quang.
Nhưng tôi lầm. Tôi không chế ngự được mọi chuyện. Khoảng tháng ba năm
ngoái, đột nhiên tôi bắt đầu bị đau lưng. Tôi nghĩ chắc tại tôi thường
vận động manh. Tôi đi đến SGH (Singapore General Hospital: Bệnh viện
chính của Singapore) và nhờ bạn học làm MRI (phương pháp tối tân soi
chụp hình bộ phận trong người để chẩn bệnh) để xem chắc là không bị trật
đốt sống hay thứ nào khác. Tối hôm đó, anh ta gọi tôi và cho biết tủy
sống thay đổi trong cột sống của tôi. Tôi hỏi như thế nghĩa là sao? Tôi
biết nó có nghĩa như thế nào nhưng không thể chấp nhận sự thật. Tôi gần
như muốn thốt lên: “Anh nói thiệt sao?” tôi đang sắp sửa chạy đi tập thể
dục.
Ngày
hôm sau chúng tôi có nhiều khám nghiệm hơn - bao gồm cả PET scans, và
họ tìm thấy tôi đang ở thời kỳ thứ 4 của ung thư phổi. Tôi nghĩ: “Từ đâu
mà ra thế này?”. Ung thư đã lan tới não, cột sống và nội tuyến. Các em
biết, có lúc tôi hoàn toàn nghĩ mình đã chế ngự được tất cả, đã đạt đến
tột đỉnh của cuộc sống, nhưng kế đó, tôi mất tất cả.
Đây
là bản chụp của phổi. Nhìn vào, mỗi chấm đều là nang ung thư. Và thật
sự, tôi có cả chục ngàn nang trong phổi. Tôi được cho biết, ngay cả với
hóa trị, tôi cũng chỉ còn được 3, 4 tháng tối đa. Cuộc sống tôi bị
nghiền nát, dĩ nhiên rồi, làm sao tránh khỏi? Tôi chán nản, tuyệt vọng,
tưởng rằng mình đã có mọi thứ trước đây.
Điều
mâu thuẫn là mọi thứ tôi có được - sự thành công, cúp thưởng, xe cộ,
nhà cửa, tất cả những thứ mà tôi nghĩ đã mang hạnh phúc đến cho tôi; khi
tôi xuống tinh thần, tuyệt vọng, không mang đến cho tôi niềm vui. Tôi
chẳng thể ôm chiếc Ferrari mà ngủ. Chuyện đó không thể xảy ra. Chúng
không mang lại một sự an ủi nào trong những tháng cuối cùng của cuộc đời
tôi. Vậy mà tôi đã tưởng những thứ này là hạnh phúc; không phải vậy.
Điều thật sự mang lại cho tôi niềm vui trong mười tháng cuối cùng là
tiếp xúc với người thân, bạn bè, những người chân thành chăm sóc tôi,
cười và khóc cùng tôi. Họ có thể nhìn thấy sự đau đớn, chịu đựng mà tôi
phải trải qua. Đây thật sự mang lại hạnh phúc cho tôi. Những thứ tôi sở
hữu, đáng lý ra mang lại hạnh phúc, nhưng không, tôi đã chẳng cảm thấy
vui khi nghĩ đến.
Các
em có biết, Tết sắp đến. Trước đây, tôi thường làm gì? À, thì tôi
thường lái chiếc xe hào nhoáng của mình một vòng, thăm viếng họ hàng,
phô trương với bạn bè. Tôi tưởng đó là niềm vui, thật sự vui. Nhưng các
em có nghĩ họ hàng, bạn bè tôi đang chật vật kiếm sống có thể chia sẻ
niềm vui cùng tôi khi thấy tôi khoe khoang chiếc xe bóng loáng? Chắc
chắn là không. Họ sống khó khăn, đi xe công cộng. Thật sự những gì tôi
làm chỉ khiến họ thêm ganh ghét, thậm chí có khi thành thù hận.
Những
thứ này chúng ta gọi là đối tượng của sự ganh tị. Tôi khoe khoang để
lấp đầy sự kiêu hãnh và cái tôi của mình. Chúng chẳng mang lại niềm vui
cho bạn bè, cho người thân như tôi tưởng.
Để
tôi chia sẻ với các em một câu chuyện khác. Khi tôi bằng tuổi các em,
tôi ở khu King Edward VII. Tôi có một người bạn khá lạ lùng đối với tôi.
Cô ta tên là Jennifer. Chúng tôi vẫn là bạn thân của nhau. Khi chúng
tôi thả bộ, nếu cô ta thấy một con ốc sên trên đường, cô ta sẽ nhặt nó
lên và đặt lại trong thảm cỏ. Tôi thắc mắc tại sao phải làm như thế? Tại
sao phải để bẩn tay? Chỉ là một con ốc sên. Sự thật là cô ấy đã thấy
được nguy cơ con ốc có thể bị đạp nát chết. Đối với tôi, nếu không tránh
đường thì đáng bị đạp nát, chỉ là luật tự nhiên thôi. Đối ngược nhau
quá, phải không?
Tôi
được huấn luyện thành bác sĩ để có từ tâm, đồng cảm. Nhưng tôi không
có. Sau khi tốt nghiệp y khoa, tôi làm việc ở khoa ung thư tại NYH. Hàng
ngày, tôi chứng kiến cái chết trong khoa ung thư. Tôi nhìn thấy tất cả
đau đớn mà bệnh nhân phải chịu đựng. Tôi thấy tất cả các thuốc giảm đau,
và họ cứ vài phút phải bấm vào người. Tôi thấy họ vật lộn với hơi thở
cuối, thấy tất cả. Nhưng đây chỉ là một công việc. Tôi đến bệnh xá mỗi
ngày lấy máu, cho thuốc nhưng bệnh nhân có “thật” đối với tôi không?
Không. Tôi chỉ làm công việc và nóng lòng về nhà để làm việc riêng của
mình.
Sự
đau đớn, chịu đựng của bệnh nhân có “thật” không? Không. Dĩ nhiên là
tôi biết tất cả các từ ngữ chuyên môn để mô tả về sự đớn đau mà họ phải
trải qua, nhưng thật sự tôi không hề “cảm” được cho đến khi tôi trở
thành bệnh nhân. Mãi đến bây giờ, tôi mới thật sự hiểu được cảm giác của
họ. Nếu các em hỏi tôi, nếu được làm lại cuộc đời, tôi có muốn thành
một người bác sĩ khác không. Tôi sẽ trả lời các em là "Có". Vì bây giờ
tôi thật sự hiểu được họ. Tôi phải trả giá đắt cho bài học này.
Ngay
khi các em vào năm thứ nhất, bắt đầu hành trình để trở thành nha sĩ,
cho phép tôi thử thách các em hai điều. Hiển nhiên, tất cả các em ở đây
sẽ bắt đầu đi làm tư. Các em sẽ thành giàu có. Tôi bảo đảm với các em
rằng, chỉ trồng răng, các em kiếm được bạc ngàn, mớ tiền không tưởng
được. Và thật ra, không có gì sai trái với thành công, giàu có, tuyệt
đối không gì sai trái. Điều phiền toái duy nhất là nhiều người chúng ta,
như bản thân tôi, không thể kiềm chế được.
Tại
sao tôi nói như vậy? Bởi vì càng tích tụ, càng có nhiều, tôi lại muốn
nhiều hơn. Càng ham muốn, tôi càng trở nên mê muội. Như tôi đã đề cập
trước đây, tôi muốn sở hữu nhiều hơn, đạt tới đỉnh vinh quang như xã hội
muốn đào tạo chúng ta. Tôi trở nên mê muội đến nỗi mà chẳng còn việc gì
thành vấn đề đối với tôi nữa. Bệnh nhân chỉ là một nguồn lợi tức và tôi
vắt cạn từng xu từ họ.
Nhiều
khi chúng ta quên đi mình cần phục vụ ai. Chúng ta lầm lạc đến nỗi
chẳng phục vụ ai cả ngoài chính mình. Điều đó đã xảy ra với tôi. Dù là ở
y hay nha khoa, tôi có thể nói với các em ngay bây giờ rằng, trong khi
khám bệnh, đôi khi chúng ta khuyên bệnh nhân chữa trị bệnh không hẳn có,
không rõ rệt và ngay cả khi không cần thiết.
Ngay
tại thời điểm này, tôi biết ai là bạn tôi, chân thành lo lắng cho tôi
và ai chỉ muốn làm tiền tôi bằng cách bán buôn “hy vọng” cho tôi. Chúng
ta đánh mất lương tâm vì chúng ta chỉ muốn kiếm tiền.
Tệ
hại hơn, tôi có thể kể cho các em nghe, vài năm vừa qua, chúng tôi đã
nói xấu đồng nghiệp, “đối thủ” của chúng tôi và không hề thấy khó chịu.
Nếu hạ thấp được họ xuống để nâng mình lên, chúng tôi làm. Điều đó đang
xảy ra trong ngành y và ở mọi nơi. Tôi thử thách các em không để đánh
mất lương tâm mình. Tôi trả giá đắt cho bài học. Và tôi hy vọng các em
sẽ không bao giờ phải như vậy.
Điều
thứ nhì, về số lượng bệnh nhân, dù ở bệnh viên công hay tư. Tôi có thể
kể cho các em nghe, khi tôi làm trong bệnh viện, với tập hồ sơ bệnh lý,
tôi chỉ muốn làm cho xong càng nhanh, càng tốt. Tôi chỉ muốn họ ra khỏi
phòng khám bệnh của tôi càng nhanh, càng tốt vì có quá nhiều bệnh nhân.
Thực tế là vậy. Đây chỉ là một công việc, một công việc thường nhật. Lúc
đó, tôi có thật sự biết về cảm xúc của bệnh nhân của tôi như thế nào
không? Không. Sự sợ hãi, nỗi lo âu của họ, tôi có thật sự hiểu điều gì
họ đang trải qua không? Không, mãi cho đến khi sự cố xảy ra với tôi. Tôi
nghĩ rằng đây là một lỗi lầm lớn nhất trong xã hội của chúng ta.
Chúng
ta được huấn luyện để trở thành lương y, nhưng chúng ta không cảm được
cho bệnh nhân. Tôi không đòi hỏi các em phải xúc động, vì như vậy cũng
không chuyên nghiệp, mà chỉ hỏi chúng ta có thật sự cố gắng tìm hiểu nỗi
đau đớn của họ không? Phần lớn là không, tôi có thể chắc chắn như vây.
Do đó, tôi thử thách các em luôn đặt mình vào cương vị của bệnh nhân.
Bởi
vì sự đau đớn, nỗi lo lắng, sợ hãi rất thực với họ mặc dù không thực
đối với các em. Ngay hiện giờ, tôi đang chữa hóa trị lần thứ 5. Tôi có
thể cho các em biết nó rất kinh khủng. Hóa trị là thứ mà các em không
muốn ngay cả kẻ thù của mình phải trải qua vì bị hành, đau đớn, ói mửa.
Cảm
giác khủng khiếp! Và bây giờ, với chút năng lực còn lại, tôi tìm đến
các bệnh nhân ung thư khác vì tôi thật sự hiểu được họ đau đớn, chịu
đựng như thế nào. Hơi muộn màng và ít ỏi! Các em có cả tương lai sáng
lạn phía trước với tất cả tài năng và nhiệt huyết. Tôi thử thách các em,
ngoài bệnh nhân của mình, hiểu thêm rằng có nhiều người ngoài kia đang
thật sự đau đớn, thật sự khó khăn, đừng nghĩ rằng chỉ có người nghèo mới
phải khổ. Điều này không đúng. Những người nghèo khó vốn sẵn không có
gì, họ dễ dàng chấp nhận. Do đó, họ hạnh phúc hơn các em và tôi. Nhưng
có nhiều người đang đau khổ về tâm thần, thể xác, tình cảm, vật chất...
Họ
có thật. Chúng ta lựa chọn làm lơ hoặc chúng ta không muốn biết đến sự
hiện hữu của họ. Do đó đừng quên, khi các em được thành danh, hãy với
tay đến những người cần sự giúp đỡ. Bất cứ việc gì các em làm điều có
thể mang đến sự khác biệt lớn cho họ. Bây giờ tôi ở vị trí của người
tiếp nhận, tôi hiểu rõ, thấy khác khi có người thật sự chăm lo, khuyến
khích mình. Nhờ vậy mà tôi vẫn có thể nói chuyện với các em hôm nay.
Tôi
sẽ ngưng với lời sau, trong cuốn sách có tựa đề là “Những ngày thứ ba
với Morris”. Có lẽ một số các em đã đọc cuốn này. Mọi người đều biết
rằng sẽ có ngày phải chết, chúng ta ai cũng biết như vây. Nhưng sự thật,
không ai tin, vì nếu tin chúng ta đã sống một cách khác. Khi tôi phải
đối diện với cái chết, tôi lột bỏ mọi thứ, chỉ tập tung vào thứ thiết
yếu. Thật trái ngược rằng, chỉ khi sắp chết thì mình mới biết nên sống
như thế nào. Tôi biết điều này nghe qua trông thật mơ hồ, nhưng đó là sự
thật và tôi đang trải qua.
Đừng
để xã hội bảo ban các em cách sống. Đừng để môi trường bắt các em phải
làm gì. Điều này đã xảy ra cho tôi. Tôi tưởng như vậy là hạnh phúc. Tôi
hy vọng các em suy nghĩ lại và sẽ tự quyết định cuộc sống của chính các
em. Không phải do người khác bảo ban mà là các em quyết định, sống cho
mình hay mang đến sự tốt đẹp cho đời sống của người khác. Hạnh phúc thật
sự không có được khi chỉ sống cho mình. Sự thật không như tôi đã
tưởng.Tôi xin tóm lược, trong cuộc sống, chúng ta biết sắp xếp thứ tự
trước sau càng sớm, càng tốt.
Đừng giống như tôi. Tôi không còn cách nào khác và đã phải trả giá đắt cho bài học này.
(Theo Ngôi Sao)