Biết chia sẻ với những người đau khổ hơn là cách tốt nhất để vơi đi những đau khổ đang có.
Anne Wilson Schaei
Ở
Nhật Bản còn lưu truyền một câu chuyện về nỗi đau của một người mẹ mất
một đứa con thân yêu. Trong con đau buồn, bà tìm đến một thánh nhân và
hỏi: "Tôi đang đau khổ và tuyệt vọng, ông có cách nào giúp tôi được
không?"
Thánh
nhân trả lời: "Có! Bà hãy tìm cho ta một hạt mù tạc từ gia đình nào
chưa bao giờ biết đến đau buồn. Ta sẽ dùng hạt mù tạc đó để xua tan nỗi
sầu muộn ra khỏi cuộc đời bà. "
Người phụ nữ lập tức lên đường đi tìm hạt mù tạc kỳ diệu ấy.
Đầu
tiên, bà đến gõ cửa một tòa nhà sang trọng: "Tôi đang đi tìm một gia
đình nào chưa bao giờ biết buồn. Đây có phải là nơi như thế không? Điều
này rất quan trọng đối với tôi. "
Họ
trả lời: "Chắc là bà đến không đúng nơi rồi". Và họ bắt đầu kể cho bà
nghe những câu chuyện thương tâm đã xảy đến với họ. Nghe xong, người đàn
bà thầm xót thương cho hoàn cảnh éo le của gia đình này. Bà an ủi và
động viên người chủ nhà trước khi tiếp tục cuộc hành trình.
Bà
lại tìm đến những gia đình khác. Cho đến một ngày, người đàn bà đau khổ
nhận ra rằng, ở bất cứ đâu cũng đều có những con người bất hạnh, chẳng
ai sung sướng hơn ai. Mỗi gia đình, mỗi người đều có một hoàn cảnh éo le
riêng.
Ngày
tháng trôi đi. Trên những chặng đường của mình, người đàn bà ấy đã gặp
và cảm thông, chia sẻ với hàng trăm mảnh đời bất hạnh khác. Bất cứ nơi
nào bà đến, bà cũng được nghe hết chuyện này đến chuyện kia về những nỗi
buồn và bất hạnh. Bà đã thực sự quên đi nỗi đau của riêng mình, bà trở
nên quan tâm đến việc xoa dịu nỗi buồn của người khác. Rồi bà quên luôn
chuyện đi tìm hạt mù tạc thần kỳ của mình mà không hề nhận ra rằng nỗi
buồn đau đã biến khỏi cuộc đời bà.