Một
lần trên xa lộ, tôi thấy một nhóm cảnh sát hoàng gia Canada và vài
người công nhân đang tháo gỡ phần còn lại của một chiếc xe tải bị mắc
kẹt bên vách đá. Tôi đậu xe lại, nhập vào nhóm tài xế xe tải đang lặng
lẽ quan sát đội công nhân.
Một
cảnh sát bước lại chỗ chúng tôi chậm rãi nói: “Rất tiếc, người tài xế
đã chết khi chúng tôi phát hiện ra anh ta. Có lẽ anh ấy bị lạc tay lái
trong lúc trời có bão tuyết hai ngày trước đây. Thật khó để nhận ra
người bị nạn nếu chúng tôi không may mắn thấy ánh nắng phản chiếu từ kính
chiếu hậu”. Viên cảnh sát lắc đầu buồn bã, rút trong túi áo khoác một
lá thư: “Đây này, các anh nên đọc cái này. Tôi đoán anh ấy đã sống được
khoảng hai giờ trước khi chết vì lạnh”.
Tôi
chưa bao giờ thấy cảnh sát khóc. Tôi nghĩ họ đã thấy quá nhiều cái chết
và chứng kiến nhiều cảnh tượng hãi hùng nên họ không còn cảm giác gì
trước những việc tương tự. Nhưng viên cảnh sát ấy đã lau nước mắt và đưa
tôi lá thư. Đọc thư, tôi cũng như những người tài xế khác, không nói
lời nào, chỉ lặng lẽ giấu những giọt nước mắt, trở về xe của mình.
Những
từ ngữ trong thư như nung cháy tôi. Và sau nhiều năm, nó vẫn còn khắc
sâu trong trí nhớ, như thể tôi đang cầm nó trước mặt. Tôi muốn chia sẻ
lá thư đó với bạn, bạn bè của bạn và gia đình của họ.
Thư của Bill, tháng 12 năm 2000
“Vợ yêu quý của anh,
Đây
là lá thư mà không người đàn ông nào muốn viết. Nhưng anh cũng đủ may
mắn khi có một ít thời gian nói lên những gì anh đã quên nói nhiều lần
trước đây.
Anh
yêu em, em yêu ạ. Em đã từng nói đùa rằng anh yêu chiếc xe tải còn hơn
cả yêu em bởi vì anh dành nhiều thời gian cho nó quá! Anh yêu cái khối
sắt này vì nó cần cho chúng ta. Nó chứng kiến anh vượt qua những nơi khó
khăn, những giờ khó nhọc. Anh đã có thể luôn kỳ vọng vào nó trên những
chuyến hàng xa và nó luôn mau chóng giúp anh hoàn thành công việc. Nó
không bao giờ làm anh thất vọng. Nhưng em có biết rằng anh yêu em cũng
bởi những lý do đó. Em cũng đã chứng kiến anh vượt qua những thời khắc
khó khăn.
Anh
nhớ anh đã than phiền về chiếc xe cũ kỹ vậy mà anh không nhớ em cũng
từng than thở khi mệt mỏi trở về nhà. Anh quá lo nghĩ đến những rắc rối
của mình đến nỗi không nghĩ gì đến em. Anh nghĩ về những thứ em đã phải
từ bỏ vì anh: quần áo, du lịch, tiệc tùng, bạn bè… Em đã không bao giờ
trách móc và vì lý do nào đó anh đã không bao giờ nhớ cám ơn em. Khi anh
ngồi uống cà phê với bạn bè, anh luôn nói về chiếc xe và những khoảng
tiền sửa chữa nó. Anh nghĩ anh đã quên mất em là người bạn đời của anh.
Sự
hy sinh và phấn đấu của em cũng nhiều như việc anh cố gắng để có được
một chiếc xe mới. Anh rất hãnh diện về chiếc xe này và anh cũng rất hãnh
diện về em. Nhưng anh chưa bao giờ nói với em điều đó. Anh cho đó là
điều dĩ nhiên em đã biết. Nhưng nếu anh dành nhiều thời gian với em thay
vì để chùi rửa, lau bóng chiếc xe thì anh đã có thể nói những lời thật
lòng mình với em.
Nhiều
năm tháng qua, trong những lần rong ruổi trên đường, anh biết những lời
cầu nguyện của em luôn theo anh. Nhưng lần này những lời đó không đủ.
Anh đang đau quá. Anh đang trên chặng đường cuối cùng. Và anh muốn nói
lên những điều mà lẽ ra anh phải nói nhiều lần trước đây. Những điều bị
lãng quên vì anh quá quan tâm đến chiếc xe và công việc.
Anh
đang nghĩ đến những ngày kỷ niệm của hai đứa hay ngày sinh nhật đã bỏ
lỡ, cả những vở kịch, những trận đấu hockey của các con mà em phải tham
dự một mình vì anh đang đâu đó trên đường. Anh đang nghĩ về những đêm em
cô đơn và nghĩ đến anh đang ở đâu, công việc như thế nào. Anh đang nghĩ
về những lúc anh muốn gọi cho em chỉ để nói lời chúc ngủ ngon nhưng vì
lý do gì đó lại tiếp tục chạy xe. Anh nghĩ về những giây phút thanh
thản, yên lành khi nghĩ đến em cùng các con. Những bữa cơm gia đình em
dành nhiều thời gian để chuẩn bị và tìm nhiều lý do để giải thích với
các con vì sao anh không ăn cùng. (Vì anh đang bận thay dầu cho xe, anh
đang bận sửa xe, anh đang ngủ vì buổi sáng anh phải đi sớm,…). Luôn luôn
có một lý do nào đó! Khi chúng ta lấy nhau, em không biết thay bóng
đèn, nhưng chỉ hai năm sau em đã có thể sửa lò sưởi những khi trời bão
trong khi anh đang chờ dở hàng ở Florida.
Anh đã phạm nhiều sai lầm trong đời nhưng nếu nói anh chỉ có một lần quyết định đúng, anh nghĩ đó là khi anh hỏi cưới em.
Cơ
thể anh đang đau. Nhưng tim anh thì đau hơn nhiều. Em không có mặt lúc
anh ra đi, lần đầu tiên từ khi chúng ta có nhau. Anh thật sự thấy cô đơn
và sợ hãi. Anh cần em nhiều lắm và anh biết đã quá trễ rồi. Anh nghĩ
thật là tức cười, bây giờ tình yêu của anh thì đang ở xa anh ngàn dặm
còn khối sắt vô tri đã sai khiến cuộc sống của anh nhiều năm nay thì
đang ở đây. Nhưng anh cảm thấy em đang ở cạnh. Anh có thể cảm nhận tình
yêu của em, trông thấy khuôn mặt em. Em đẹp lắm, có biết không? Anh nghĩ
gần đây anh không nói với em điều đó dù em vẫn rất xinh đẹp.
Hãy
nói với các con rằng anh yêu chúng rất nhiều. Anh sợ phải ra đi quá
nhưng giờ phút đó đã đến rồi em yêu ạ. Anh yêu em rất nhiều. Hãy nhớ
chăm sóc bản thân và luôn nhớ rằng anh đã yêu em nhiều hơn bất cứ cái gì
trên đời. Anh chỉ quên không nói với em điều đó mà thôi.
Anh yêu em!
Bill.”
Lời ngỏ:
“…Nếu
bạn đang chờ đến ngày mai, tại sao lại không thực hiện mọi thứ ngay
trong ngày hôm nay ? Bởi nếu ngày mai không bao giờ tới, bạn sẽ phải hối
tiếc rất nhiều vì đã không dành những giây phút hiếm hoi còn lại để sẻ
chia một nụ cười, một cái ôm…
…Hãy
giữ những người mà bạn thật sự yêu thương trong vòng tay của mình, thì
thầm vào tai họ, nói với họ rằng bạn yêu thương họ nhiều như thế nào…”