Đó
là một bài kiểm tra kỳ lạ nhất từ khi tôi đi học. Hôm đó, thầy giáo vào
lớp và phát cho mỗi người chúng tôi một bài kiểm tra toán. Bài kiểm tra
được chia làm đề riêng lẻ, có ghi chú rất rõ ràng ngay từ đầu: loại một
gồm những câu hỏi vừa dễ, vừa khó, nếu làm hết sẽ được 10 điểm. Loại 2
là đề bài ở mức trung bình, làm hết sẽ được 8 điểm. Loại 3 có tổng điểm
là 6 với những câu hỏi rất dễ. Học sinh có quyền lựa chọn làm một trong
ba đề đó. Vì thời gian khá gấp gáp, lại e ngại không làm được bài khó
nên phần lớn, chúng tôi đều cắm đầu vào làm ngay loại đề số 3 hoặc số 2
cho ăn chắc.
Một tuần sau khi thầy giáo trả bài kiểm tra, chúng tôi còn ngạc nhiên hơn lúc nhận được đề bài vì thầy không hề chấm, cứ
ai làm dề nào thì thầy cho đúng tổng điểm của đề đó, bất kể sai hay
đúng. Quá ngạc nhiên, chúng tôi đã hỏi thầy, các bạn có biết câu trả lời
của thầy là gì không?
Thầy
đã nói với chúng tôi rằng đó không phải là bài kiểm tra kiến thức mà là
bài kiểm tra sự tự tin. Thầy nói ai trong chúng tôi cũng muốn đạt điểm
10 nhưng ít ai dám vượt qua thử thách để biến ước mơ đó thành sự thật.
Chúng tôi biết nếu làm đề 10 điểm, chúng tôi sẽ phải làm thêm những câu
hỏi khó nên đã bỏ cuộc ngay từ đầu mà không hề ngó qua để nhận thấy rằng
số câu rất dễ trong đề này cũng vừa tròn với tổng số điểm là 6.
Có
những việc nhìn bề ngoài thì tưởng chừng như là khó nên chúng ta thường
rút lui ngay từ phút đầu tiên mà không hề cân nhắc. Nhưng đôi khi chúng
ta cũng nên mạo hiểm một lần vì nếu không vượt chướng ngại vật thì làm
sao biết khả năng của mình đến đâu, và làm sao về đích như ước mơ của
mình.