Khi
tôi bắt đầu tập đạp xe đạp cách đây vài năm, tôi không bao giờ nghĩ
rằng chuyện tôi luyện tập đạp xe sẽ trở thành một điều gì lớn hơn là một
vài cuốc xe lòng vòng. Nhưng khi tôi khỏe lên, bạn bè tôi khuyến khích
tôi nâng cao mức tập luyện và thử sức với vài cuộc đường dài. Cuộc thử
sức đầu tiên là đoạn đường 150 dặm (hơn 200km), MS-150, một cuộc đua xe
hàng năm quyên góp tiền cho việc nghiên cứu chống lại bệnh xơ cứng.
Khi
tôi mới đăng ký dự thi, ý tưởng này dường như rất tuyệt vời – ủng hộ
quyên góp cho một việc từ thiện khi chạy xe đường dài – và tôi rất hăng
hái luyện tập. Nhưng
khi cuộc đua đến, sự thiếu tự tin đã chiến thắng trong tôi. Tôi vẫn
muốn quyên góp cho việc từ thiện, nhưng tôi không còn muốn chạy một đoạn
đường dài như vậy trong suốt hai ngày liền.
Cuộc
đua bắt đầu vào sáng ngày Chủ nhật tại vùng quê Georgia yên bình, và
trong vài giờ đầu tiên tôi cảm thấy thật tuyệt vời. Đây chính là điều mà
tôi tưởng tượng, và tinh thần của tôi rất mạnh mẽ. Nhưng vào cuối ngày,
tôi cảm thấy quá kiệt sức, nóng nảy.
Nếu
ai đó tin rằng thể xác được nối với linh hồn, tôi đây sẽ là một ví dụ
cụ thể. Mỗi điều than thở mà não đưa ra dường như đi thẳng tới hai chân
tôi. “Mình không thể chịu nổi nữa,” thì chân bắt đầu một cơn chuột rút,
và “những người khác đều giỏi hơn mình” được tiếp theo là cảm giác hụt
hơi, thiếu dưỡng khí. Tôi muốn bỏ cuộc.
Lên
đến đỉnh đồi, cảnh hoàng hôn tuyệt đẹp nơi chân trời xa đã giúp tôi đi
tiếp được vài phút nữa. Khi đó tôi bỗng chú ý một vận động viên trước
tôi một khoảng xa, đang đạp xe rất chậm trong bóng chiều đỏ rực. Tôi cảm
thấy người này có điều gì đó khác lạ, nhưng tôi không rõ là điều gì. Vì
thế tôi cố chạy đuổi theo. Cô ta đang chạy, đạp chậm nhưng đều đều vững
vàng, với khuôn mặt mỉm cười nhẹ nhàng và cương quyết – và rồi tôi nhận
thấy rằng cô ấy chỉ có một chân.
Sự
tập trung của tôi thay đổi ngay lập tức. Cả ngày tôi không tin tưởng
vào thể xác của chính mình. Nhưng bây giờ tôi đã biết – không phải là
thể xác mà chính là ý chí sẽ giúp tôi đạt được đích đến của mình.
Cả
ngày hôm sau trời mưa. Tôi không trông thấy người nữ vận động viên một
chân ấy nữa, nhưng tôi tiếp tục chạy mà không than thở, vì tôi biết rằng
cô ấy đang cùng với tôi ở đâu đó trên đoạn đường. Và vào cuối ngày, vẫn
cảm thấy mạnh mẽ, tôi đã hoàn tất được 150 dặm của mình.