Một
chàng trai bị lạc giữa sa mạc rộng lớn. Anh mệt lả và khát khô cổ, sẵn
sàng đánh đổi bất cứ cái gì chỉ để lấy một ngụm nước mát. Đi mãi đi mãi,
đến khi đôi môi anh đã sưng lên nhức nhối, thì thấy một căn lều cũ,
rách nát, không cửa sổ.
Anh
nhìn quanh căn lều và thấy ở một góc tối có một cái máy bơm nước cũ đã
gỉ sét. Tất cả mọi thứ trở nên lu mờ bên cạnh cái máy bơm. Anh vội vã
bước tới, vịn chặt tay cầm, ra sức bơm. Nhưng không có một giọt nước nào
chảy ra.
Thất
vọng, anh nhìn quanh căn lều. Lúc này anh mới để ý thấy một cái bình
nhỏ. Phủi sạch bụi cát trên bình, anh đọc được dòng chữ nguệch ngoạc
viết bằng cách lấy viên đá cào lên:
“Hãy đổ hết nước trong bình này vào cái máy bơm. Và trước khi đi, nhớ đổ nước đầy vào bình”.
Anh
bật nắp bình ra và đúng thật, trong bình đầy nước mát. Bỗng nhiên, anh
bị rơi vào một tình thế bấp bênh. Nếu uống ngay chỗ nước trong bình,
chắc chắn anh có thể sống sót. Nhung nếu đổ hết nước vào cái máy bơm cũ
gỉ, có thể nó sẽ bơm được nước trong lành từ sâu trong lòng đất – rất
nhiều nước.
Anh
cân nhắc khả năng của cả hai lựa chọn: nên mạo hiểm rót nước vào máy
bơm để có nguồn nước trong lành, hay uống nước trong cái bình cũ và coi
như không đọc lời chỉ dẫn. Dù sao, lời chỉ dẫn không biết đã ở đó bao
lâu rồi và không biết có còn chính xác không.
Nhưng
rồi cuối cùng, anh cũng quyết định rót hết nước vào cái máy bơm, và
tiếp tục nhấn mạnh cái cần, một lần, hai lần… chẳng có gì xảy ra cả! Tuy
hoảng hốt, nhưng nếu dừng lại anh sẽ không còn một nguồn hy vọng nào
nữa, nên anh tiếp tục kiên trì bơm…, lần nữa, lần nữa… nước mát trong
lành bắt đầu chảy ra từ cái máy bơm cũ kỹ. Anh vội hứng nước vào bình và
uống. Cuối cùng, anh hứng nước đầy bình để dành cho người lạc đường như
anh sẽ đến đây. Anh đậy nắp bình rồi viết thêm một câu dưới dòng chữ có
sẵn.
“Hãy làm theo chỉ dẫn trên. Bạn cần cho trước khi có thể nhận”.