Hạt
muối Bé nói với hạt muối To: “Em đến chia tay chị này, em sắp được hòa
trong đại dương”. Muối To trố mắt: “Em dại quá, sao lại để đánh mất mình
như thế. Em muốn thì em cứ làm, chị không điên!“.
Muối
To thu mình co quắp lại, nhất định không để biển hòa tan. Muối To lên
bờ, sống trong vuông muối. Nó vẫn ngạo nghễ, to cứng và nhìn chúng bạn
bé tí ti đầy khinh khỉnh. Thu
hoạch, nông dân gạt nó ra ngoài, xếp vào loại phế phẩm, còn những hạt
muối tinh trắng kia được đội lên đầu, hay bê bên lưng rồi đóng vào bao
sạch đẹp… Lần đầu tiên nó thấy mình bị xúc phạm!
Sau
một thời gian lăn lóc hết xó chợ này đến xó chợ khác, cuối cùng người
ta cho nó vào nồi cám heo. Phải hóa thân phục vụ cho lũ heo dơ bẩn này
ư? Nó tủi nhục ê chề! Lòng kiêu hãnh không cho phép nó “tế thân” cho lũ
heo hạ tiện. Nó thu mình co cứng hơn mặc cho nước sôi trăm độ cũng không
lấy được, dù là cái vảy da của nó.
Khi rửa máng heo, người ta phát hiện nó, và chẳng cần nghĩ suy, ném nó ra đường lộ. Người người qua lại đạp lên nó.
Trời
đổ mưa, muối Bé, bây giờ là hạt mưa, gặp lại muối To mừng rỡ, ngạc
nhiên: “Ôi chị muối To của em, sao chị lại nằm trơ trốc một mình ở chốn
này!”. Muối To sụt sùi kể: “Số kiếp của chị khổ lắm, tủi nhục lắm… hư,
hư… còn em sống thế nào?”. “Tuyệt lắm chị ơi! – muối Bé hí hửng – khi em
hòa tan trong nước biển, em được bay lên trời, thỏa thích ngắm Trái đất
trên cao, đẹp lắm. Sau đó em thành mưa tưới mát cho Trái đất thêm xanh
tươi. Chưa hết, em còn đi chu du nhiều nơi trên Trái đất trước khi về
biển, chuẩn bị một hành trình tuyệt vời khác… Thôi em chào chị, em phải
đi để sớm về với cội nguồn”.
Nhìn
muối Bé hòa mình với dòng chảy, xa dần… bỗng dưng muối To thèm khát
cuộc sống như muối Bé, muốn hòa tan, hòa tan… Nhưng… chao ôi, quá muộn
rồi? Nó đã trở thành sỏi đá, mãi sống trong cô đơn, mãi bị người ta chà
đạp!