Ngày
xửa ngày xưa, có hai ông cháu nhà kia sống nghèo khổ trong một túp lều,
khó khăn lắm mới đủ cái ăn cái mặc. Đứa cháu thường hay tủi thân vì
không có quần áo đẹp như bọn trẻ cùng xóm lại hay bị bọn chúng giễu cợt.
Nhất là mỗi dịp Giáng sinh, chẳng bao giờ có một cây thông hay một món
quà nào trong túp lều cả!
Giáng
sinh năm cậu bé lên 10 tuổi, vẫn như mọi năm, nó vẫn nghĩ không hy vọng
có chuyện tốt đẹp gì nhưng người ông nhân từ đã tặng quà cho nó là hai
chiếc hộp: một
chiếc hộp đen và một chiếc dán giấy bóng vàng. Hai chiếc hộp được đặt
bên cạnh nhau và cố định ở nóc tủ. Ông bảo nó phải để riêng chúng ở đó
thì mới thiêng và tiếp:
– Khi cháu buồn hãy ngồi nói cạnh chiếc hộp đen, còn khi cháu vui hãy ngồi tâm sự bên chiếc hộp màu vàng.
Mặc
dù hai chiếc hộp rỗng chưa hẳn là món quà nhưng nó cũng là niềm an ủi
vào lễ Giáng Sinh nên đứa cháu làm theo lời ông dặn, chứa đựng tất cả
nỗi buồn và niềm vui vào hai chiếc hộp. Nó cảm thấy vui và nói chuyện
cạnh chiếc hộp vàng, niềm vui cứ như được nhân lên và đọng mãi. Còn khi
buồn và tâm sự với chiếc hộp đen, nỗi buồn vơi đi hẳn. Hai chiếc hộp rốt
cuộc cũng làm khuây đi được những nỗi tủi thân bực bội của cậu bé
nghèo.
Nhưng vì quá tò mò, có lần cậu đánh bạo mở hai chiếc hộp ra xem. Ở đáy chiếc hộp đen cậu bé thấy có một lỗ thủng.
– Ông ơi, thế này thì những nỗi buồn của cháu đâu hết rồi? – Đứa cháu hỏi ông.
Người ông đáp:
– Chúng đã rơi ra và bay đi cả rồi cháu ạ!
Rồi ông tiếp:
– Còn chiếc vàng không thủng để niềm vui và những điều may mắn sẽ ở lại mãi với cháu!
Bạn đã có những chiếc hộp nào cho riêng bạn chưa?