Một
người cha có một đứa con trai và một đứa gái, đứa con trai thì đẹp mã,
còn đứa con gái thì cực kỳ xấu xí. Lúc còn nhỏ, khi đang chơi với nhau,
chúng tình cờ nhìn vào một cái gương để trên cái ghế của mẹ. Đứa trai
hớn hở khen mình đẹp, đứa gái nổi giận và không chịu nổi cái lối kiêu
căng của anh mình. Nghe anh khen anh thì nghĩ là anh cố tình chê mình
xấu (nó đâu biết làm gì khác hơn?).
Đứa
gái chạy lại mách bố để bố trị tội anh, nó nói rằng anh đã lấy hết cái
phần đẹp mà lẽ ra chỉ nên dành cho con gái là nó. Người bố ôm cả hai
đứa, hôn và âu yếm cả hai đứa và bảo,”bố muốn là cả hai con mỗi ngày đều
phải nhìn vào gương. Con, là con trai, con có thể sẽ bị xấu đi vì những
thói hư tật xấu, và con, con gái của bố, con có thể làm cho mình đẹp
hơn bằng chính đức hạnh của mình.