Khi
tôi còn nhỏ, gia đình tôi sống ở Minesota. Cả vùng ai cũng thích ăn dưa
hấu. Chú Bernie, một người bạn của cha tôi, là chủ vựa dưa hấu lớn nhất
trong vùng. Mỗi khi hè đến và những quả dưa hấu đầu tiên được “lăn” về
từ ngoài đồng, thế nào chú Bernie cũng gọi điện thoại cho tất cả chúng
tôi, lũ trẻ trong làng. Chúng tôi ngồi trên tường nhà kho, đung đưa chân
khoan khoái và chờ. Chú Bernie sẽ lấy con dao to bổ quả dưa đầu tiên,
mỗi người cầm một miếng to. Chúng tôi chỉ ăn phần “tâm” quả (ở giữa),
phần đỏ nhất, ngọt nhất hầu như không có hạt và ngon nhất. Còn lại sẽ bỏ
hết.
Cha
tôi nói “Chú Bernie quả là một người giàu có”. Hồi ấy tôi đoán cha tôi
nói như vậy vì chú ấy là một doanh nhân thành đạt. Nhiều năm sau, tôi
nhận ra rằng bố tôi khâm phục sự giàu có vật chất của chú ấy thì ít, mà
khâm phục việc chú ấy biết dừng công việc, tụ tập lũ trẻ và cùng chúng
ăn “tâm” của những quả dưa hấu thì nhiều hơn.
“Giàu
có”, chỉ là vấn đề tâm lí. Đa số chúng ta, dù nhiều tiền đến đâu, cũng
không bao giờ thấy có đủ tiền và thời gian để ngồi ăn “tâm” của quả dưa
hấu cả. Hy vọng rằng bạn vẫn còn đủ thời gian để tận hưởng thành quả của
những gì mình đã cố gắng và cả những điều thú vị nho nhỏ mà cuộc sống
tặng cho bạn. Đó chính là “tâm của quả dưa hấu”: ngon nhất, ngọt nhất,
và bỏ những phần còn lại – những rắc rối, những bực tức… – đi thật xa.