Đó
là một cuộc chạy đua tại địa phương – cuộc đua mà chúng tôi đã phải tập
luyện gian khổ để được tham dự. Vết thương mới nhất ở chân của tôi vẫn
chưa kịp lành. Thật sự tôi đã phải tự đấu tranh xem tôi có nên tham gia
cuộc đua không. Nhưng cuối cùng thì tôi cũng đang chuẩn bị tham dự vòng
chạy 3,200m.
“Chuẩn bị… sẵn sàng…” Tiếng súng lệnh vang lên và chúng tôi xuất phát. Những
đứa con gái khác đều chạy trước tôi. Tôi nhận ra rằng tôi đang cà nhắc
một cách đáng xấu hổ ở đằng sau mọi người và tôi càng ngày càng xa ở
sau.
Người
chạy đầu tiên đã về đích trước tôi đến hai vòng chạy. “Hoan hô!” Đám
đông hét lớn. Đó là tiếng hoan hô lớn nhất mà tôi từng nghe ở một cuộc
đua.
“Có
lẽ mình nên bỏ cuộc,” tôi thầm nghĩ khi tôi cà nhắc tiếp. “Những người
kia không muốn chờ để mình chạy tới đích.” Nhưng cuối cùng thì tôi cũng
quyết định chạy tiếp. Hai vòng chạy cuối cùng tôi đã chạy trong đau đớn.
Tôi quyết định không tham gia chạy vào năm tới. Thật không đáng, dù cho
chân của tôi có khỏi hay không. Tôi cũng không thể thắng nổi cái cô bé
đã thắng tôi đến hai lần.
Khi
tới đích, tôi nghe tiếng hoan hô – cũng lớn như lần trước khi cô bé kia
tới đích. “Có gì vậy?” Tôi tự hỏi. Tôi quay lại nhìn và thấy bọn con
trai đang chuẩn bị vào vòng chạy. “Đúng rồi, họ đang hoan hô mấy đứa con
trai.”
Tôi đang chạy thẳng vào nhà tắm thì có một cô gái đâm sầm vào tôi. “Oa, bạn thiệt là có lòng dũng cảm!” cô gái đó nói với tôi.
Tôi nghĩ thầm “Lòng dũng cảm? Cô này chắc nhầm mình với ai rồi. Tôi thua mà!”
“Nếu
tôi thì đã không thể chạy nổi hai dặm như bạn vừa làm. Tôi chắc sẽ bỏ
cuộc ngay từ vòng đầu tiên. Chân bạn có sao không? Chúng tôi đã hoan hô
cổ vũ bạn đó. Bạn có nghe không?”
Tôi
không thể tin nổi. Một người lạ hoắc lại hoan hô tôi – không phải vì cô
ấy muốn tôi thắng, mà vì cô ấy muốn tôi tiếp tục mà không bỏ cuộc. Tôi
lại lấy lại được niềm hy vọng. Tôi quyết định sẽ tham gia kỳ thi đấu năm
tới. Một cô gái đã lấy lại cho tôi ước mơ của mình.
Vào hôm đó tôi học được hai điều:
– Thứ nhất, một chút thân ái và tin tưởng vào người khác có thể làm thay đổi người đó rất nhiều.
–
Thứ hai, sức mạnh và dũng khí không phải luôn được đo bằng những huy
chương và những chiến thắng. Chúng được đo bằng những vật lộn mà chúng
ta vượt qua được. Những người mạnh nhất không phải lúc nào cũng là những
người thắng cuộc mà là những người không bỏ cuộc khi họ đã thua.
Tôi
chỉ có một ước mơ vào ngày đó – có lẽ là khi cuối cấp – tôi có thể
thắng cuộc đua này với tiếng hoan hô vang dội như khi tôi được hoan hô
ngày hôm nay.